Chương 31

Có lẽ là do khi còn sống cũng không thường xuyên đi ra ngoài, làn da thiếu niên trên giường đặc biệt trắng, bình thường khoác trên người một cái áo choàng bụi bặm nên nhìn không ra.

Bây giờ một tay chống quai hàm, ống tay áo màu xám rộng thùng thình trượt xuống đến khuỷu tay, một đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra.

Ánh mắt Diêm Hạc chuyển qua túi hương màu hồng nhạt trong tay nhóc quỷ, thoáng dừng lại.

Trước khi anh tắm rửa nhóc quỷ cũng nhìn túi thơm, sau khi anh tắm xong đi ra vẫn còn nhìn túi thơm thêu những chú vịt uyên ương đang chơi đùa trong nước này.

Có thể nhìn ra được nhóc quỷ thích túi hương bảo bối kia vô cùng.

Mộ Bạch quả thật rất rất rất thích túi thơm này.

Dù sao cậu cũng phải tốn tận hai khối hương mới đổi được mà.

Mộ Bạch cầm lấy túi thơm, trịnh trọng mở ra, lộ ra một đầu sừng tê giác bên trong túi thơm, lại trịnh trọng đặt ở trên tủ đầu giường.

Cậu bày biện xong sừng tê giác, bò lên giường, thành kính bái lạy sừng tê giác, hy vọng sừng tê giác sẽ phát huy tác dụng.

Cậu cũng mê tín như mẹ cậu, khi còn bé thân thể cậu không được tốt, mẹ còn đặc biệt quyên góp cho cậu một tòa kim thân trong chùa miếu.

Hiện giờ cậu đã trở thành quỷ của âm phủ, không thể thờ Phật tổ và Bồ Tát, cũng không dám bái Phong Đô Đại Đế, sợ bái xong bái được cả âm sai Hắc Bạch Vô Thường đến bắt mình đi.

Mộ Bạch nghĩ tới nghĩ lui, trái không thể bái phải không thể bái, nhưng bái sừng tê giác này tóm lại vẫn có thể bái được.

Diêm Hạc nhìn nhóc quỷ cúi đầu mở túi thơm ra, vốn tưởng rằng bên trong túi thơm là các loại dược liệu, thảo dược.

Nhưng không nghĩ tới cô gái đưa túi nhỏ cho nhóc quỷ lại rất khác biệt, tặng sừng tê giác cho nhóc quỷ.

Vẻ mặt Diêm Hạc có chút cổ quái.

Không chỉ như thế, nhóc quỷ còn ở trong phòng anh đem sừng tê giác bày ra, còn thành kính bái lại bái, cung kính thờ phụng.

Miệng lẩm bẩm cũng không biết đang nói cái gì.

Bái xong sừng tê giác Mộ Bạch bò lên giường, giống như bình thường bắt đầu ghé vào đầu giường chờ người đàn ông đi ngủ.

Đến sau nửa đêm, Mộ Bạch mới phát hiện quỷ lưỡi dài không có lừa mình.

Đầu sừng tê giác đó thực sự có tác dụng.

Tư thế ngủ của người đàn ông nằm trên giường giống như bình thường, nửa đêm cũng không ho khan nữa, an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Mộ Bạch rất là cao hứng, trước khi đi còn đặc biệt đặt sừng tê giác ở vị trí chính giữa tủ đầu giường.

Sáng sớm hôm sau, Diêm Hạc tỉnh lại, lúc đứng dậy anh nhìn thấy một chiếc sừng tê giác xấu xí trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Nó giống như một vị anh hùng vĩ đại được đặt ở vị trí chính giữa nhất, dễ thấy nhất trên tủ đầu giường.

Lúc đầu Diêm Hạc còn tưởng rằng do nhóc quỷ tối hôm qua quên mang theo đi.

Nhưng bên cạnh đầu sừng tê giác còn có một túi hương thêu vịt uyên ương màu hồng nhạt.

Dựa theo biểu hiện tối hôm qua nhóc quỷ yêu thích túi hương vô cùng, vậy đại khái rất có khả năng không phải quên lấy đi, mà là cố ý để lại nơi này.

Sắc mặt Diêm Hạc có chút cổ quái, đưa tay đυ.ng đυ.ng sừng tê giác, phát hiện sừng tê giác sạch sẽ, bên trên không có dính âm khí gì.

Trước kia trong nhà anh cũng có không ít ác quỷ sẽ để lại đồ đạc.

Nhưng những thứ kia phần lớn đều là xấu xa nham hiểm, cũng không phải thứ gì tốt lành, đều là gài bẫy vì lấy tính mạng của anh mà mang tới.

Anh nhìn bề ngoài của sừng tê giác, cũng không quá giống thứ âm độc có thể nhấc lên sóng gió gì.