Chương 1

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Tiếng đập lộn xộn và nặng nề xuyên qua cánh cửa sắt dày bằng lòng bàn tay, rũ bỏ lớp bụi trên dầm thép rồi rắc lên mặt kệ gỗ cũ, làm tung lên một làn sương bụi. Những người trốn sau cánh cổng sắt không dám thở, tất cả đều đỏ mặt nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt đổ nát.

Một tiếng thở hổn hển trầm khàn khàn khàn lọt vào qua khe cửa sắt, xen lẫn vài tiếng gặm nhấm nho nhỏ, tra tấn thần kinh của mọi người.

Những hạt bụi nhỏ bé đó lơ lửng trong không khí, theo sau việc con người liên tục mở và đóng miệng, lặng lẽ bám vào đường hô hấp của họ, xâm chiếm não thông qua các lớp bảo vệ và cắt đứt các dây thần kinh điều khiển cảm xúc.

Đám người nhốn nháo.

“Để nó ra dụ zombie đi khỏi đi!”

“Ai cũng có già trẻ phải chăm sóc, còn nó chỉ có một thân một mình. Thích hợp nhất.”

“Chết một mình nó nhưng có thể cứu tất cả mọi người ở đây đấy!”

“Ai cản trở người đó chết cả nhà!”

Mọi người xô đẩy nhau về phía trước, ép Ứng Dĩ Vi ra cửa.

Vẻ mặt bọn họ rất quái dị, lông mày nhướng lên gần như sắp bay khỏi khuôn mắt luôn rồi, đôi mắt đỏ hoe dường như đang muốn lồi ra tới nơi, miệng há hốc và phun ra những lời ác độc. Ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng “noi gương” học theo người lớn.

Dưới chân Ứng Dĩ Vi như thể bị cái gì đó cố định lại, làm cho anh không thể nào nhúc nhích được.

Đám người kia rõ ràng là ngóng trông anh chết đi cho khuất mắt càng sớm càng tốt đây mà.

Ưng Dĩ Vi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám người dừng ở trên khuôn mặt một người đàn ông trung niên có vài phần tương tự anh.

Cái miệng của người đàn ông trung niên kia lúc đóng lúc mở, mặc dù không phát ra âm thanh nào nhưng lời nói lại như sấm sét nổ bên tai Ứng Dĩ Vi.

“Mạng của cha mày trước đây là do tao cứu, bây giờ dùng mạng của mày trả ơn cho tao đi!”

6 năm sau, thành phố Vân Ô.

Sàn sạt, sàn sạt

Vài quả cà chua hình nhím biển nằm trên đĩa, chuyển động nhẹ nhàng theo sự rung chuyển của mặt bàn, để lộ ra những cuốn xoắn vặn màu đỏ sậm.

Ứng Dĩ Vi ấn xuống một chiếc cuống, dùng dao cắm vào rồi nhẹ nhàng vặn xoắn, thịt quả tươi mềm lăn ra, nước dịch màu đỏ tươi lập tức bao phủ toàn bộ hộp đựng.

Anh rửa con dao trong bồn rửa, phát ra một âm thanh trầm vang vọng trong phòng, nhỏ và dài.

Ứng Dĩ Vi đứng trong bếp, chính xác nhanh chóng tách mạch máu và gan ra, bên phải bàn còn có bày hai nhãn cầu màu xanh nhạt. Chúng được đặt trong một chiếc bát thủy tinh, hình bóng của anh được phản chiếu rõ ràng bên trong đó.

Cặp nhãn cầu và gan này đến từ cùng một con zombie, khi nó cố tình đâm ranh năng vào Ứng Dĩ Vi, mối quan hệ chuỗi thức ăn đã bị đảo ngược.

Ứng Dĩ Vi giật giật chóp mũi, dùng mũi dao vuốt ve nhãn cầu một cách hài lòng, con zombie này có mùi của người ngoài, một mùi mới toanh quanh quẩn, không ngừng kí©h thí©ɧ mọi dây thần kinh cảm giác.

Mỗi một con zombie đều có hương vị khác nhau, một số giống như trà Iceland của Nanpo với hương thơm lâu dài, một số giống như đào tía tô của Wen Heyou vừa ngọt vừa ngon, còn một số giống như món mì cháy của Yibin với hương vị cay cay xen kẽ.

Cộp cộp.

Ứng Dĩ Vi di chuyển con dao trong tay nhanh hơn mấy phần, cho đến khi các lát thịt đạt được độ dày nhất định lớn nhỏ đều nhau, xếp thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía rừng cây thưa thớt bên ngoài cửa sổ.

Có người xông vào.

“Trời…”