Chương 7

Y đối mặt với zombie đều chưa từng thay đổi sắc mặt thế mà bây giờ lại cẩn trọng như vậy, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng Ứng Dĩ Vi cũng không có.

Mạnh Thiết điên cuồng nháy mắt ra hiệu với các đội viên đang nhìn Đông nhìn Tây ở phía sau, ý bảo mấy đứa nhãi ranh này đừng làm xấu hổ, tốt xấu gì cũng là người từng thấy qua việc đời.

Ứng Dĩ Vi lấy một chai rượu không có nhãn từ trong ngăn tủ ra, rót chất lỏng màu xanh lục vào trong ly, tỏa ra mùi thơm ngọt nồng đậm. Đây là anh dùng mật ong, chà là, gạo nếp để ủ thành rượu.

Đều là sản phẩm biến dị.

Sau đó Ứng Dĩ Vi vừa lòng mà nhìn bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Các đội viên uống xong rượu cũng thả lỏng lại, tụm vào thầm thì với nhau.

“Hay thật, thì ra đội trưởng Tố thích dạng này, sợ là đội trưởng Tố nằm kèo dưới rồi nhỉ?”

“Tôi xem trọng đội trưởng Tố, cậu ta có thể đánh như vậy, hơn nữa trên hay dưới cũng không quan trọng, quan trọng là ai ở bên trong cơ.”

“Dáng người này của anh ta như là được ăn chất đạm của động vật chất lượng vậy, chắc chắn là giấu không ít vật tư, còn có thể sống một mình, người mà đội trưởng Tố coi trọng quả không đơn giản.”

“Sao bây giờ lại vuốt đuôi rồi, mới nãy không phải anh gọi người ta là thằng điên à, bây giờ giỏi thì đến trước mặt người ta mà hét to lên đi.”

Bọn họ cực kỳ khinh bỉ cái tên Bàng Tề Hải này, ở bên ngoài thì hùng hùng hổ hổ vào trong nhà rồi thì xếp re.

Chờ Mạnh Thiết đảo mắt tới, các đội viên lập tức đổi trạng thái, bắt đầu khen ngợi rượu trong ly.

“Ngại quá, bọn họ hơi ồn ào.” Trên mặt Mạnh Thiết biểu đạt vẻ xin lỗi không thành thạo.

“Đội trưởng Tố mà các người nói là ai vậy?”

Mạnh Thiết có chút kinh ngạc, y nghi hoặc mà nhìn người đàn ông trước mặt, do dự một lát vẫn mở miệng giải thích một lần.

“Tố Tinh…” Ứng Dĩ Vi nhẹ nhàng gọi cái tên này, trong giọng điệu mang theo vẻ dịu dàng mà anh không phát hiện.

Anh như là nghĩ tới cái gì, nhìn chăm chú vào Bàng Tề Hải, đội viên đã gọi Tố Tinh là "kẻ điên", nâng chén uống một ngụm rượu.

“Cậu ấy như thế nào?”

“… Khá tốt, cái kia, tuy rằng có chút lời không nên tôi nói nhưng đội trưởng Tố tìm anh rất lâu rất rất rất lâu rồi, cũng không dễ dàng gì.”

Ứng Dĩ Vi đặt ly lên bàn, ngồi ở sô pha, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu về phía các đội viên đang tụ họp, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn xác nhận với các người một chút, cậu có biết trong bọn họ có Người lây nhiễm không?”

Mạnh Thiết tức khắc cầm súng, căng thẳng mà nhìn chằm chằm đội viên bị thương kia, lại thấy Ứng Dĩ Vi vươn tay lên không trung, ngón trỏ chỉ vào đội viên gọi Tố Tinh là “Kẻ điên”, nói: “Là anh ta.”

***

Que diêm cọ xát vào phốt pho đỏ đậm, vẽ ra một tia sáng trong bóng tối.

Ngọn lửa bốc lên chiếu sáng căn phòng, chiếu vào trên ly pha lê vỡ nát, giống như vô số đôi mắt nhìn chăm chú.

Mạnh Thiết bưng giá cắm nến đưa đến bàn thấp, khi đứng dậy thì lặng lẽ nhìn lén người bên cạnh.

Khuôn mặt của người đàn ông mơ hồ dưới ánh nến, chỉ có cặp mắt kia, giống như giao tiếp với thứ gì đó trong bóng tối, Mạnh Thiết đang muốn đi theo xem thì xương cổ lại giống như đinh ốc rỉ sét, không thể chuyển động.

Nếu bỏ qua “Người lây nhiễm” là Bàng Tề Hải đang bị đóng đinh vào tường, cùng với mấy đội viên nằm trên mặt đất, Mạnh Thiết càng nguyện ý tin rằng, người đàn ông này chỉ là một “người may mắn sống sót”.

Sau một lúc lâu, y cũng chuyển động được cái cổ cứng đờ, nhìn người đàn ông đang chậm rãi cài chiếc khuy măng sét cuối cùng.

“Anh Ứng, bọn họ…”

Mạnh Thiết thấy Ứng Dĩ Vi làm một dấu tay, lập tức nuốt những câu nghi hoặc trở lại, lẳng lặng nhìn Ứng Dĩ Vi chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn của áo khoác.

Khi y nghe được bên cạnh có người “Người lây nhiễm”, “Người lây nhiễm” tức thì giơ cái ly lên, ánh mắt điên cuồng, vẻ mặt vặn vẹo mà nhìn bọn họ chằm chằm.

Virus zombie đã đυ.c rỗng thân thể “Người lây nhiễm”, từng bước xâm chiếm đại não anh ta, chờ sau khi virus ăn xong chất dinh dưỡng trong đầu rồi sinh sôi nảy nở, thân thể sẽ biến thành một cái xác chứa đựng virus, ra bên ngoài tìm kiếm chất dinh dưỡng mới.