Chương 1

Ta là một cái lô đỉnh, ta biết chuyện này là khi sư tôn nuôi ta lớn lên đè ta lên mặt đất thao ta mới hiểu ra được.

Sư tôn tính tình cao lãnh, bên ngoài là kiếm tu người người kính sợ, cũng là người mà ta luôn luôn khát vọng muốn trở thành.

Đáng tiếc tư chất của ta kém cỏi, luyện kiếm mấy năm vẫn không thắng nổi mấy tiểu sư đệ mới nhập môn được nửa năm.

Trong tông môn có rất nhiều người ghen ghét ta vì ta có thể trở thành đệ tử của sư tôn, nên âm thầm nói xấu ta châm biếm trào phúng, cung không phải ta không biết gì.

Nhưng trừ bỏ càng nỗ lực đi luyện kiếm, ta cũng làm không được cái gì.

Căn cốt ngộ tính hoàn toàn là do số trời, mà cuộc sống của mọi người hoàn toàn không giống nhau, không có đạo lí nào là hoàn toàn đúng, điểm này, ta từ rất sớm đã biết được.

Chỉ là trong lòng có một chút mộng tưởng, còn có vài phần không chịu thua, vì thế liền chỉ có thể liều mạng nỗ lực, người khác mỗi ngày luyện kiếm ba canh giờ, ta liền mỗi ngày luyện gấp đôi, thậm chí nhiều giờ hơn, ăn cơm nghỉ ngơi, không có một khắc lơi lỏng.

Dại dột giống như con trâu.

Các sư đệ thiên tài đánh giá ta, ta cũng không tỏ ý kiến gì.

Luyện kiếm một mình, tu hành cô độc.

Từ khi ta bước trên con đường này, đều chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ,

chỉ là ngẫu nhiên vào lúc đêm khuya thanh vắng cũng sẽ khát vọng một chút ôn nhu.

Mà ánh trăn đêm nay thực sự cực kì tròn, cực kì đẹp.

Cả người ta giống như bị xe ngựa nghiền qua, cả người mềm như bùn, kinh mạch tán loạn rối rắm thành một đoàn, còn vừa đau vừa nóng vừa rát.

Đạo bào trên người bị xé thành mảnh nhỏ, lót ở dưới thân, trong không khí nồng nặc mùi rỉ sắt.

Nam nhân tóc bạc đứng dậy khỏi người ta, nhặt trường kiếm đặt ở một bên lên, một thân đạo bào vẫn như cũ sạch sẽ ngăn nắp, không nhiễm bụi trần.

Hắn đưa lưng về phía ánh trăng, hàng mi dài dày, là một đôi mắt thanh lãnh lạnh lùng.

Không thấy nửa phần bộ dáng động tình vừa nãy.

Ta giật giật mí mắt, chợt thấy có vài phần buồn cười.

Tưởng định mở miệng, nhưng vừa cất giọng lại thấy cổ họng cực kì , cả người cứ thế mãnh liệt khụ lên, trong cổ họng nảy lên một vị tanh ngọt.

Thân thể rất đau, thân thể cũng rất nóng, dưới háng cũng nóng.

Đều là con người nhưng bất đồng.

Trên thế giới này, có người trời sinh thông minh thì cũng có người trời sinh ngu dốt; có người mang khí vận thông thiên, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay, lại cũng có một số người, trời sinh giúp người làm áo cưới, vì là lô đỉnh.

Trước hôm nay, ta cho rằng chính mình chỉ là trời sinh ngu dốt.

Cho nên dù ta nỗ lực học tập như nào thì cũng không thể học được một bộ kiếm pháp đơn giản, vô luận ta chăm chỉ như nào đều không thể lĩnh hội được một tia kiếm đạo.

Sở dĩ sư tôn của ta đem ta nhặt về từ trong tử thi khắp nơi trên chiến trường cũng chỉ là do cơ duyên xảo hợp, là trời cao cho ta một đường sống.

Ta tuy bất hạnh, lại cũng rất may mắn.

Nhưng mà

Ánh trăng như nước

Ta nâng tay lên như muốn bắt lấy cái gì, rồi lại suy sụp buông xuống dưới.

Thân thể tật nóng, nhưng ta lại cảm thấy lạnh

Lạnh tận trong xương tủy.