Chương 2

Một lọ đan dược bị ném ở bên cạnh.

“Đem thuốc ăn vào.”

Âm thanh nam nhân khàn khàn còn mang theo vài phần tìиɧ ɖu͙© chưa tan, lại không mang chút tình cảm mà nói: “Ngày mai giờ Tý, ngươi lại đến đây tiếp.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Lúc đi còn mang theo kiếm và một bóng lưng lạnh băng.

Ta nằm liệt trên mặt đất, ngơ ngác nhìn trăng tròn trên bầu trời một lúc lâu, chậm rãi buông lòng bàn tay vì khẩn trương mà nắm chặt thành quyền ra, đem bình dược kia nắm chặt vào lòng bàn tay.

Run run mở ra miệng bình, đổ ra một viên thuốc mượt mà, giơ lên trước mắt, dựa vào ánh trăng ngắm nhìn chăm chú.

Thuốc này là thuốc tốt.

Thượng phẩm đan văn, mùi hương của thuốc thơm ngào ngạt, chỉ vừa hít một hơi, liền có thể cảm giác được đau đớn như bị xé rách trong thân thể giảm bớt.

Dù sao đây cũng không phải thuốc chữa thương bình thường.

Mùi hương kì dị của đan dược thấm vào trong lục phủ ngũ tạng, khô nóng trong thân thể do bị nam nhân hoàn toàn mở ra thoáng dịu bớt vài phần, không còn khó chịu như vậy nữa.

Đây là Ngưng Hương Hoàn chuyên được giới tu chân dùng để ôn dưỡng lô đỉnh.

Nó là thánh dược chữa thương nhưng cũng là kịch độc trí mạng.

Ta đã từng gặp qua những lô đỉnh dựa vào tu sĩ để sinh tồn.

Bọn họ có nam có nữ, phần lớn đều có một gương mặt đẹp, dáng người tốt, chỉ là vô luận ngoài mặt có hỉ nọ ái ố, làm nũng bán giận, trong đáy mắt lại không khỏi lộ ra vài phần thê lương.

Lô đỉnh không thể khống chế vận mệnh của chính mình, chỉ mang một túi da chìm nổi ở trên đời, nếu nói là người, không bằng nói là những pháp bảo linh khí, bị đan dược sang quý ôn dưỡng, giống như pháp khí chờ đợi các chủ nhân lấy dùng.

Thân thể lần lượt bị xé mở, bị xâm phạm, bị chiếm hữu.

Sau đó lại bị đan dược ôn dưỡng hoàn toàn.

Như thế, vòng đi vòng lại, cho đến khi hết giá trị sử dụng, bị vứt bỏ, hoặc tử vong.

Ngưng Hương Hoàn là biện pháp duy nhất để kéo dài tuổi thọ của lô đỉnh.

Nhưng dùng ngưng Hương Hoàn lại phải trả đại giới.

Nó có thể khiến thần trí người bị nghiện.

Đợi cho đến khi thuốc phát tác cũng là lúc nhóm lô đỉnh bình thường vẫn giống như con người bình thường biến thành một bộ dáng khác.

Nước mắt và nước mũi giàn giụa như động kinh, giống như chó quỳ bò trên mặt đất cầu thương hại, mở ra hai chân chủ động cầu thao…… Đủ loại trò hề, cái gì cần có đều có.

Ngón tay của ta dùng lực bóp nát viên đan dược mê người kia, bình sứ chứa đầy thuốc viên kia cũng bị ta ném ra xa.

Ngực phập phồng kịch liệt, ta chống đỡ thân thể của mình, gian nan đứng lên.

Ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, mồ hôi lạnh lẽo nhỏ giọt theo gương mặt.

Gió đêm lạnh lẽo.

Đạo bào rách nát vô pháp che lại thân thể của ta, một mảng lớn dấu vết xanh tím đều lộ hết ra, thật là da^ʍ mĩ.

Ta lảo đảo bước đi trong rừng cây, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô chảy từ bắp đùi xuống dưới mang theo mùi tanh nhàn nhạt phiêu tán ở trong không khí.

Đi được nửa dặm, địa phương nghỉ ngơi của đệ tử trong tông môn cũng đã gần đến,

Có thể thấy được ngọn đèn dầu mơ hồ.

Ta dựa lưng vào thân cây, hai chân không chịu được khống chế mà run rẩy.

Lửa ... ... là lửa, có lửa thiêu.

Ở trong thân thể của ta, thiêu.

Vốn chỉ là một chút lửa rất nhỏ, lại nhân lúc thiếu đan dược áp chế, dần dần lan tràn ra khắp nơi, lửa thiêu hừng hực.

Vì sao…… Sẽ như vậy…… Rốt cuộc nhịn không được, muốn, dập lửa giải ngứa.

Vỏ cây thô ráp cách quần áo trên da xẹt qua, mang đến xúc cảm kỳ dị, ta khẽ rên một tiếng, lại lập tức phản ứng lại, gắt gao cắn môi.

Tóc đen rơi rụng ở bên má, bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, ta lại càng cọ càng ngứa, gió nhẹ lướt qua, mang đến càng nhiều bất an, còn có khát vọng dần dần nôn nóng.

Bàn tay vô pháp khép lại quần áo, nắm lấy nghiệt căn, loát động.

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng nhỏ giọng kêu.

Kɧoáı ©ảʍ vì thủ da^ʍ làm ta hơi hạ eo, eo mông không khỏi cọ xát với vỏ cây.

Đúng lúc này, ta đột nhiên nghe tiếng nhánh cây bị dẫm nát.

“Sư huynh,” người tới ngữ khí nghiền ngẫm, “Đêm dài l*иg lộng, ngươi còn không quay về nghỉ ngơi sao?”