Chương 51

“Để trứng đi vào từ miệng có lẽ là một cách không tệ.” Rồi hắn chĩa dao găm xuống dưới: “Bọn chúng sẽ trôi xuống từ miệng của em.”

Mũi dao chạm vào quần áo, đang thong thả trượt xuống thì dừng lại. Tiếng “xoẹt” bỗng vang lên, quần áo trên người Giang Lạc bị dao găm xé rách.

Từ xương quai xanh đến l*иg ngực, lỗ rách trên quần áo càng lúc càng lớn, từng lằn đỏ hình chữ “Z” thấp thoáng hiện trên cơ thể của chàng trai tóc đen.

Thân hình mỏng manh nhưng gọn gàng đẹp đẽ. Làn da dưới lớp vải tả tơi nhưng kiên cường thoắt ẩn thoắt hiện, tỏa ánh sáng ấm áp như ngọc.

Đáng tiếc sương đen che chắn Giang Lạc không kẽ hở nên sóng nước hay ánh trăng đều không thể nhìn trộm được cảnh tượng này.

Trì Vưu tán thưởng nhìn cậu: “… Sau đó đi vào dạ dày, chui vào trong bụng em.”

Theo lời của hắn, tiếng vải vóc bị xé rách ngày càng nhiều. Rốt cuộc vải áo bên hông không chịu nổi nữa, sợi vải cuối cùng đứt ra rơi vào trong sương đen.

Vòng eo cực kỳ dẻo dai lộ ra.

“Cách đó xác thực thú vị hơn việc xé rách da thịt em nhiều.” Ác quỷ kết luận.

Giang Lạc cười lạnh. Dù đã đến nước này rồi nhưng cái miệng của cậu tuyệt đối không chịu thua.

“Thầy thích thì em cũng ok thôi… Nhưng chưa được em đồng ý đã nhìn trộm em, còn xé rách quần áo của em nữa.” Cậu nói tiếp: “Đây là nhân phẩm có vấn đề đó thầy ạ.”

“Như biếи ŧɦái vậy.” Giang Lạc: “Ai lại đi thích biếи ŧɦái chứ?”

Giang Lạc vô thức xem nhẹ việc cậu từng trốn việc để viết lời bình luận dài tận ba ngàn chữ cho Trì Vưu.

Sương đen cười mà không phải cười. Từng lằn đỏ do dao quẹt qua từ từ hiện rõ trên làn da Giang Lạc. Hắn lại cầm dao găm cứa qua những vết đỏ ấy. Da thịt yếu ớt không chịu nổi sự tra tấn liên tục, vài giọt máu nho nhỏ thi nhau chảy ra từ những vết rách.

Mũi dao vẽ vài vòng xung quanh trái tim Giang Lạc, sau đó ác quỷ nói: “Em hư quá.”

Bỗng dưng gần đó có tiếng người truyền đến: “Ấy, sao lại có đôi giày ở chỗ kia vậy? Ủa, đó là giày của Giang Lạc đúng không?”

Tiếng bước chân tới gần, âm thanh của máy bay không người lái cũng lại gần. Ác quỷ cúi đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện trên chân của thanh niên tóc đen chỉ còn một đôi tất ướt sũng.

Mắt cá chân trần trụi, ngoằn ngoèo những mạch máu màu xanh. Xương mắt cá gầy gò nhô ra trông như một mặt hàng mỹ nghệ. Thanh niên tóc đen nhếch môi cười, xấu xa nói: “Thầy ơi, có người đến.”

Trong lúc Trì Vưu hóa thành sương đen bao vây Giang Lạc, cậu nhân cơ hội cởi giày rồi ném về phía hai cái máy bay không người lái.

Một đôi giày bất ngờ xuất hiện trên đường, dù cho thí sinh không thấy thì máy bay không người lái không thể nào không thấy được. Chẳng qua Giang Lạc cứ nghĩ người tới là một người lạ, ai ngờ trùng hợp đối phương lại là Lục Hữu Nhất.

Đôi mắt nhắm nghiền của Giang Lạc khẽ giật, không che giấu ý cười: “Dù học sinh không phát hiện ra thầy, nhưng đằng sau máy bay không người lái vẫn còn những người lợi hại khác đang theo dõi đó nha.”