Chương 52

Dù những người kia không phát hiện được Trì Vưu, vậy cũng không sao. Giang Lạc biết, tên điên Trì Vưu này trong nguyên tác giả vờ yếu ớt nhất định là có nguyên nhân không tầm thường. Hắn giả vờ yếu thế lâu như vậy làm sao có chuyện bất chấp nguy hiểm để lộ chân tướng ở đây.

Quả nhiên, cậu đoán đúng. Sau khi làn sương đen khựng lại vài giây, ác quỷ khẽ cười hai tiếng, cầm con dao nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Giang Lạc, thân mật nói: “Tôi tạm tha cho em lần này.”

Một giây sau, sương đen biến mất, Giang Lạc lại xuất hiện dưới ánh trăng.

Lục Hữu Nhất đang ngồi xổm trên đất ngắm đôi giày với Samuel, đơ người nhìn Giang Lạc đột ngột xuất hiện.

Quần áo Giang Lạc tả tơi, sắc mặt đen như đáy nồi. Cả người lẫn mặt cậu đều là lằn đỏ do bị lưỡi dao quẹt qua, lấm tấm những vết bùn bẩn.

Dù chật vật nhưng lại toát lên khí chất và vẻ đẹp mong manh xen lẫn kiên cường.

Giang Lạc hít một hơi sâu, đè lửa giận trong lòng xuống rồi mới mở mắt ra. Cậu lập tức nhìn thấy Lục Hữu Nhất và Samuel đang khϊếp sợ há hốc mồm, trong tay cả hai cầm cái đùi gà ngây người nhìn cậu.

Bão bình luận bùng nổ.

[Đm đm anh đẹp trai đó là ai!]

[A a a ai chơi gì kỳ cục thế, ai lại biến áo người ta thành ra thế kia vậy? Có thể nào dứt khoát xé rách luôn không!]

[Tui liếʍ liếʍ anh đẹp trai vừa trải qua một trận chiến kia, nước mắt chảy xuống từ khóe miệng tui rồi. Huhuhu vẻ đẹp như vậy thực sự tồn tại sao?]

[Nửa kín nửa hở mãi đỉnh! Tôi ngủm trước đây, xin lỗi các anh em!]

[Bạn bè iêm gọi iêm đến xem mỹ nhan thịnh thế, ban đầu iêm còn không tin nhưng bây giờ iêm bị vả mặt* rồi. Hỏi xíu thui, anh trai có thể cho iêm xin phương thức liên lạc được không?]

[Mạnh dạn chào ông xã.]

[Mị muốn hỏi! Ai có thể chống đỡ nổi trước sắc đẹp này đây!]

[Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đây là đang kiểm tra đạo tâm của chúng ta ư? Nếu thế đề nghị cộng một điểm cho câu hỏi này.]

Giang Lạc không cần nhìn cũng biết mình chật vật cỡ nào, cậu dứt khoát mắt không nhìn nữa cho tâm khỏi phiền, thay vào đó là nhìn chằm chằm Lục Hữu Nhất và Samuel, nghi ngờ hỏi: “Sao hai cậu lại đi chung với nhau được vậy?”

Giang Lạc hoàn toàn bị Trì Vưu xuất quỷ nhập thần tạo thành phản ứng có điều kiện. Câu sợ Lục Hữu Nhất và Samuel mà mình trùng hợp gặp phải ở đây cũng là con rối của Trì Vưu.

Lục Hữu Nhất: “À, bọn tôi vẫn luôn đi cùng nhau mà.”

Samuel ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

“Trước khi thi đấu, tôi và Samuel vô tình được xếp vào cùng một cửa.” Lục Hữu Nhất gãi gãi đầu: “Ông biết tôi sợ bóng tối mà, còn Samuel là đồ mù đường, thế nên hai bọn tôi bắt cặp đi với nhau.”