Chương 56

Nhóm người bu lại phỏng đoán xem gợi ý này có ý gì, vẻ mặt Trác Trọng Thu nghiêm túc: “Gợi ý của người đứng đầu là quan trọng nhất nhưng năm nay thông tin lại mơ hồ không rõ ràng. Xem ra vòng tiếp theo không hề đơn giản.”

Giang Lạc nhìn nhận lạc quan: “Nếu đề bài khó thì tất cả mọi người đều gặp khó thôi. Qua vòng là được.”

Sau khi Bạch Diệp Phong nghe tin và chạy tới, Giang Lạc liền đưa gợi ý cho hắn. Bạch Diệp Phong nhíu mày: “Tôi biết rồi.”

Hắn dứt khoát trả tiền xong lập tức quay người rời đi. Tuy nhiên đi chưa được mấy bước thì Bạch Diệp Phong đột nhiên quay lại, cười cười với Giang Lạc, cất cao giọng gọi: “Bạn Giang Lạc ——”

Tiếng “bạn Giang Lạc” này khiến cho ấn đường cậu bỗng dưng giật giật. Giang Lạc vừa cảm thấy kỳ lạ vừa loáng thoáng cảm thấy quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Diệp Phong.

Khóe miệng Bạch Diệp Phong giương lên, hắn thâm sâu nói: “Nghe nói thành tích trước kia của của cậu không tốt lắm, lần này có thể tham gia thi đấu e là cơ duyên trùng hợp… Nhưng ngay vòng một đã giành hạng nhất, đây đúng là một thành tích không tầm thường.”

Hắn yên lặng mỉm cười, nói tiếp: “Tôi rất xem trọng cậu. Vòng thứ hai, cậu chắc chắn sẽ tiếp tục đứng nhất. Ở đây không ai có thể sánh với cậu.”

Hắn vừa dứt lời, người bên đại học Sơn Hải tức khắc bùng nổ. Mối quan hệ trong trường của Bạch Diệp Phong rất tốt, những người này mồm năm miệng mười an ủi Bạch Diệp Phong, ánh mắt căm thù âm thầm quăng về phía Giang Lạc.

Ngoại trừ người của đại học Sơn Hải, Giang Lạc còn nghe thấy người xung quanh xì xào bàn tán.

“Đó không phải là Bạch Diệp Phong của đại học Sơn Hải hả? Tại sao cậu ta lại nói thế?”

“Giang Lạc này là ai thế? Tôi chưa từng nghe thấy tên nó. Bạch Diệp Phong mà thua nó hả? Đến Kỳ Dã cũng thua nó luôn sao? Trong số thiên tài ở đây ai mà không nổi tiếng hơn nó chứ?”

“Chết tiệt bực ghê, có phải nó đi cửa sau không?”

Nụ cười của Giang Lạc dần biến mất. Cậu thâm trầm nhìn Bạch Diệp Phong.

Thoạt nhìn cứ ngỡ Bạch Diệp Phong đang khen cậu, thực ra lại đẩy cậu lên đầu ngọn sóng.

Vốn Giang Lạc chỉ muốn khiêm tốn vượt qua vòng hai, nhìn kỹ xem rốt cuộc ngọc Nguyên Thiên là gì. Nhưng sau khi Bạch Diệp Phong thốt ra lời này, đừng nói là khiêm tốn, không bị đám người kia nhắm vào là may lắm rồi.

Có điều tại sao Bạch Diệp Phong lại nhắm vào cậu?

Trước giờ cậu đâu có đắc tội với hắn, ngoại trừ cuộc mua bán gợi ý lúc nãy.

Không lẽ chỉ vì chuyện này mà hắn nhắm vào Giang Lạc ư?

Nếu đó là thật, vậy thì bụng dạ Bạch Diệp Phong không lớn hơn cây kim bao nhiêu, thế nhưng Giang Lạc mơ hồ cảm thấy khả năng đó hơi bé.

Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Lạc, khóe miệng Bạch Diệp Phong khẽ nhếch lên. Hắn chớp mắt nhìn cậu rồi rời đi trong sự bao vây của mọi người.

Trong đầu Giang Lạc thầm nảy lên một suy đoán.

Chỉ có một người mới ác liệt nhắm vào cậu như thế.

Cậu cắn răng nghiến lợi thì thầm trong lòng.

… Trì Vưu.

Bạch Diệp Phong là Trì Vưu ư?