Chương 82

Là Thiên sư tân nhiệm của một trong lục đại môn phái Phùng gia, tất nhiên Phùng Lệ biết rõ mặt mũi của Trì Vưu – Người nắm quyền Trì gia.

Lông mày của y không khỏi cau lại, vừa vì kinh ngạc trước tà khí của Trì Vưu vừa vì nội dung lời nói của hắn.

Một người một quỷ đều lấy lý do giống nhau ắt hẳn lời nói không phải giả, thế nhưng Phùng Lệ lại không cảm nhận được “tình yêu sâu đậm” từ hắn. Tay phải Phùng Lệ lưu loát kết ấn, ngón trỏ thon dài và ngón giữa để trước mặt, thản nhiên nói: “Lui.”

Một ngọn lửa mà người thường không thể nhìn thấy bốc lên từ hư không, đốt cháy đến mức hơi méo mó. Ngọn lửa bao vây tất cả mọi người. Ngọn lửa hình thành từ dương khí chí dương có thể xua tan toàn bộ yêu ma quỷ quái, thậm chí nghiêm trong hơn có thể thiêu đốt chúng hồn phi phách tán.

Trì Vưu vốn đang hứng thú quan sát Giang Lạc cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Phùng Lệ.

Ngọn lửa đến gần. Trì Vưu khẽ nheo mắt, giống như không thể đối phó với ngọn lửa vô hình này, cuối cùng tách khỏi người Giang Lạc rồi biến mất không còn tăm tích.

Phùng Lệ bình tĩnh thả hai tay xuống, cau mày nhìn Giang Lạc, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Người quỷ khác biệt. Cậu ta đã hóa thành lệ quỷ, cậu còn mong chờ cái gì?”

Giang Lạc trơ mắt nhìn Phùng Lệ xua tan Trì Vưu chỉ bằng một câu. Cậu kinh ngạc tự hỏi, Phùng Lệ ghê gớm tới như vậy sao?

Thực lực của nhân vật chính công trong sách mạnh đến thế à?

“Tiên sinh Phùng.” Giang Lạc vẫn là dáng vẻ như mất sổ gạo: “Anh ấy chỉ đi theo con thôi, sẽ không tổn thương tới con.”

Phùng Lệ nhàn nhạt nở nụ cười chế giễu: “Sẽ không tổn thương cậu?”

Y nhìn đám đệ tử Phùng gia xung quanh. Dưới ánh mắt mong mỏi của những thiên tài, y lại nhìn Giang Lạc: “Ba giờ chiều mai cậu và họ tới tìm ta.”

Phùng Lệ dừng lại một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Lạc thật sâu: “Để ta cho cậu xem rốt cuộc ác quỷ có làm hại cậu không.”

Nói xong, Phùng Lệ quay người rời khỏi khu vườn.

Trước ánh mắt ao ước và ghen tỵ của mọi người, Giang Lạc thở dài một hơi.

Phùng Lệ quá mạnh, nếu giữ mối quan hệ tốt đẹp với y, đó chính là kết quả tuyệt vời nhất. Tuy nhiên, thái độ của Phùng Lệ nói dễ nghe thì là một người thầy giỏi, nói khó nghe thì là duy ngã độc tôn. Chỉ riêng cái tính cách nói một không nói hai này cũng đủ nhìn ra nhân vật chính công trong cuốn sách gốc là người khó đối phó.

Hơn nữa Phùng Lệ đột nhiên nói như vậy khiến Giang Lạc không kịp chuẩn bị. Trong mắt người khác, có được cơ hội tốt như vậy sẽ cảm tạ trời đất nhưng Giang Lạc không tin lòng tốt của một người lại đến một cách vô cớ như vậy.

Cậu lại thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rời khỏi khu vườn.

Kế hoạch đi tham quan lúc đầu tạm thời bị hoãn, song sinh viên đại học Bạch Hoa đang chuẩn bị một buổi liên hoan.

Sau khi trở về khách sạn, họ mới biết được có khá nhiều thí sinh bị thương.

So với những người khác, sinh viên đại học Bạch Hoa đúng là vô cùng may mắn. Đặc biệt giá trị may mắn đạt level max của Samuel tạo thành tương phản cực lớn với Giang Lạc.

Họ đặc biệt đi một chuyến ra khu dã ngoại chuẩn bị đồ nướng tự phục vụ, lấy nguyên liệu ra rồi đặt lên khung sắt. Thậm chí Lục Hữu Nhất còn hái nấm ngay tại chỗ, sau đó xâu vào xiên que để mọi người ăn.

Cạnh khu vực dã ngoại có một khu rừng lá phong nhỏ, tiếc là tháng năm rừng lá phong vẫn còn xanh tươi. Giang Lạc hỏi Văn Nhân Liên một điếu thuốc rồi chạy sang bên cạnh đứng hút, nhìn cảnh sắc thiên nhiên rực rỡ trước mắt, tâm trạng của cậu từ từ bình tĩnh trở lại.