Chương 83

Một lúc sau, Văn Nhân Liên đi tới đưa cho cậu một chai nước, cười nói: “Tâm trạng không tốt hả?”

Giang Lạc cười: “Trước giờ tâm trạng của tớ đều tốt.”

Văn Nhân Liên thản nhiên nói: “Bọn họ không nhìn ra không có nghĩa là tôi nhìn không ra. Giang Lạc, cậu thật sự không sao à?”

Y chỉ nhẹ vào ngực của Giang Lạc từ xa, cười nói: “Từ khi Trì Vưu mất, tâm trạng của cậu trở nên rất kỳ lạ.”

“Dường như có thứ gì đó không ngừng thúc đẩy cậu tiến về phía trước.” Văn Nhân Liên nhẹ giọng nói: “Cậu ngày càng trở nên lo lắng, như thể có gai trên lưng, lửa sém lông mày, nếu như cậu không làm gì đó thì sẽ không kịp… Cậu nói xem, đã bao lâu rồi cậu không thực sự nghỉ ngơi?”

Giang Lạc giơ ngón cái, ngưỡng mộ nói: “Văn Nhân Liên, cậu giỏi lắm.”

Văn Nhân Liên mỉm cười, lại thở dài: “Rốt cuộc cậu đang lo lắng cái gì?”

Trước câu hỏi của Văn Nhân Liên, Giang Lạc lựa chọn im lặng.

Văn Nhân Liên nhạy bén nhận ra tâm trạng cậu không ổn lắm. Thực tế thì khi bị Trì Vưu gϊếŧ mười tám lần trong mơ, tinh thần Giang Lạc luôn nằm trên bờ vực giữa lý trí và sự điên loạn.

Bị gϊếŧ một lần là chuyện kinh khủng đến nhường nào, vậy mà Giang Lạc bị Trì Vưu dùng mười tám phương pháp khác nhau khiến cậu liên tục cảm thụ cái chết. Cậu còn có thể tỉnh lại, còn có thể mở mắt ra, ý chí có thể xem là mạnh mẽ.

Nhưng những tổn thương mà cậu phải chịu đã ghim sâu trong tâm trí. Cho dù Giang Lạc có muốn trở lại bình thường như thế nào thì cậu cũng sắp điên giống Trì Vưu rồi.

Cậu đón nhận sự quan tâm của bạn bè nhưng vấn đề tâm lý khó mà nói rõ, trừ khi cậu có thể gϊếŧ Trì Vưu từng đó lần, bằng không có nói gì đi nữa thì cũng là lời nói suông.

Giang Lạc cười nói: “Trước giờ tớ chưa tham gia cuộc thi nào lớn như vậy nên hơi lo lắng thôi. Sau hai vòng thi, tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Văn Nhân Liên không nói thêm gì nữa, nói chuyện với cậu một lúc bèn chu đáo cho cậu không gian riêng, trở lại với nhóm người đang nướng thịt.

Giang Lạc hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn những con bướm sặc sỡ bay lượn trước mặt, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên. Khi cậu đang thưởng thức phong cảnh trước mắt, bỗng nhiên có cơn gió kỳ lạ thổi tới từ phía sau, hất tung mái tóc che cả mặt cậu.

“… Đệch.” Giang Lạc bình tĩnh buộc lại tóc: “Sáng mai đi cắt nó vậy.”

Bữa tiệc nướng đêm nay ngon hết sức. Họ được ăn rất nhiều món ngon của vùng Vân Nam như rượu lúa mì Thanh Khoa, lúc uống Giang Lạc cảm thấy hơi kỳ, trà bơ cũng vậy, cậu uống không quen.