Chương 2: Không bình thường

Bùi Ô Mạn mở di động, đập vào mắt cô là định vị khách sạn mà Q đã chia sẻ.

Cô nhắn lại được.

"Phiền tài xế, chạy đến Bán Đảo." Bùi Ô Mạn bước vào taxi mình vừa vẫy được, nói.

Bán Đảo là khách sản hạng sang trong thành phố A, trước cổng nó luôn có mấy loại như Lamborghini, Rolls-Royce, Maybach đậu, thậm chí còn có rất nhiều người có máu mặt trong xã hội ra vào nơi này.

Hôm nay, Bùi Ô Mạn mặc một chiếc váy màu đen dài với cổ áo hình chữ V, để lộ ra đường giữa ngực mê người.

Cộng vào đó là nhan sắc của cô rất dễ chú ý, với màu da thịt xinh đẹp sáng bóng ngồi trong chiếc xe đen xì.

Mùi nước hoa của Bùi Ô Mạn lan ngập khắp chiếc xe, tài xế đầu trọc cũng phải liếc trộm kính chiếu hậu nhìn cô vài lần mà tự hỏi, đêm hôm khuya khoắt thế này một cô gái xinh đẹp đi vào khách sạn còn ra oai sao? Ông ta bắt đầu có ý nghĩ dâʍ ɖu͙©.

Mười phút trôi qua, đáng lẽ đã đến nơi rồi nhưng tái xế vẫn còn lái không dừng.

Cô nhìn điện thoại, cuộc nói chuyện giữa bản thân với Q kết thúc ngay tại tin nhắn cô trả lời được lúc nãy.

Bùi Ô Mạn hơi căng thẳng, mà cảm thấy mồ hôi đang ướt đẫm tay của mình. Cô đành dũng cảm hỏi: "Định vị của ông có sai không vậy tài xế?"

Tài xế nghe thế bật cười u ám rồi nói với giọng sâu xa: "Đúng mà, chẳng phải là tòa nhà ở Thành Nam à?"

Thành Nam là nơi rất hỗn loạn, ở đó cũng có một khách sạn tên Biện Đảo như lời tài xế nói. Nơi này chuyên cung cấp các loại hình tình thú.

"Nó nằm trên con đường Bảo Nhã đó." Bùi Ô Mạn bình tĩnh trả lời, nhưng thật ra cô đang rất sốt ruột mà mở điện thoại ra gọi.

Tút, tút, tút...

Từng tiếng chuông vang lên như đập vào trái tim của cô, mà bây giờ cô chỉ mong người đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Tút, tút, tút..

"Alo..." Một giọng khàn của đàn ông truyền qua loa.

Bùi Ô Mạn nghe được giọng người này lập tức thở dài.

Nên biết trong không gian xe taxi, dù là người bình thường cũng nghe tiếng của người đầu dây bên kia. Lần này, Bùi Ô Mạn lại muốn đặt cược.

Cô muốn đối phương tự hiểu ra, như vậy sẽ vẹn toàn, nhưng lỡ đối phương cố ý không hiểu thì xem như cô toi mạng.

Mà Bùi Ô Mạn lại không biết viết mối quan hệ giữa hai người bây giờ... Cô không biết anh ta có thể hiểu được tình hình của mình ở bên này không.

Cô không đợi đối phương nói đã vội vàng nói: "Anh đến Bán Đảo rồi hả chồng? Anh ra đón em đi." Giọng nói cô rất dịu dàng, khác hoàn toàn với cách nói chuyện bình thường.