Chương 3: Bị ăn mòn theo thời gian.

Bùi Ô Mạn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đang lui về sau nhanh chóc, cô căng mắt phân biệt rõ từng tòa nhà, rồi làm nũng nói: "Bây giờ em đang ở đường XX đó, chắc mười phút nữa mới đến."

...

Bùi Ô Mạn nói xong, lại không nghe tiếng trả lời của bên kia.

Cô nâng mắt nhìn tài xế đang nhìn chăm chú vào bản thân qua kính chiếu hậu, còn đang mỉm cười rất quái dị. Cô sợ hãi, mà mồ hôi lạnh đổ ướt người.

"Chồng à.." Cô chỉ gọi lại một tiếng.

"... Bảo bối của anh, không phải trước đó anh đã bảo người đến chở em đi rồi à? Tại sao lại tự mình đi thế kia?" Giọng dịu dàng, trong vắt như đang nỉn non với người yêu vang lên.

Giọng nói dịu dàng này khác với lời lười nhác hằng ngày cô từng nghe qua, nó làm cô cảm thấy yên tâm phần nào.

Cô vội vàng nói: "Ừm, tại vì hôm nay em đi ra ngoài chơi với Lily..."

Bùi Ô Mạn bắt đầu kể về những chuyện trước đó, mà người đầu dây bên kia cũng a dua phụ họa theo.

Tài xế vừa nghe phát hiện thật sự có người gọi điện cho cô, cho nên ngoan ngoãn lái xe về con đường chính xác của nó.

Chiếc xe nhanh chóng đến đúng điểm Bùi Ô Mạn muốn, cô đã nhìn người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tòa nhà G, ngửa đầu hút thuốc.

"Em đến rồi chồng à!" Cô ngồi trong xe vẫy tay với người đàn ông.

Anh đi đến chiếc xe rất nhanh, những mảnh vải trên người cũng nhăn nheo với bước chân đó. Trông giống như, anh rất lo lắng cho cô vậy.

Anh mở cửa cho Bùi Ô Mạn xuống, nhưng bất ngờ cô lại nhào vào lòng anh.

Kỳ Trản lập tức bị mùi thơm ngào ngạt của cô gái bao phủ, thậm chí anh có thể cảm nhận được cánh tay cô đang ôm cổ mình run rẩy, và nhịp tim đang đập thùng thùng trong l*иg ngực của cô đạp vào mình.

Bùi Ô Mạn ôm chặt người đàn ông như cây cỏ cứu mạng.

Kỳ Trản ôm eo cô gái, rồi tay trái ném cho tài xế một tờ tiền, cộng thêm ánh mắt cảnh cáo: "Tôi đã nhớ biển số xe rồi đấy, ông đừng có ý đồ xấu gì nữa."

Nhiệt độ đối đối diện của Bùi Ô Mạn đột nhiên biến mất, người đàn ông thấy tài xế đã rời đi lập tức tách ra quay đầu vào trong khách sạn: "Vào đi."

Thang máy của Bán Đảo vô cùng xa hoa, xung quanh được lốp toàn tấm gương không đếm xuể, phản xạ ánh sáng ngọn đèn trên đầu khiến người khác hoa cả mắt trong ánh sáng lấp lánh này.

Bùi Ô Mạn đứng sau lưng người đàn ông, cô chỉ thấy anh cúi gằm mặt không ít khi tỏ thái độ, nên không biết anh đang suy nghĩ gì.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Người đàn ông hỏi với chất giọng lành lạnh như cũ, nhưng lại rất vui tai giống như dòng suối chảy róc rách qua mỏm đá bị ăn mòn theo thời gian.