Chương 17

Chương 17 : kết thúc rồi ...

Ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ nhỏ ánh nắng ấm áp chui vào phòng gọi người dậy, hôm nay là một ngày nắng đẹp thích hợp để đi chơi mà sao cái giường cứ dính lấy tôi vậy nè bây giờ không dậy được nằm đây chơi một lúc đi. Tôi nhìn chăm chú vào mặt của Hoắc Gia kì cảm thấy thật ghen tị lông mi của anh ấy còn dài hơn của mình đang định đưa tay lên nghịch thì bị một cái tay khác nắm lấy chủ nhân của cái tay kia hỏi tôi .

" Em làm gì đó ?"

A thì ra là không ngủ lừa mình à , tôi quay lưng lại ngắm nhìn vườn hoa không chả lời ...

" Anh hoa hồng xanh có ý nghĩa gì thế ? "

" Nhiên Nhiên hôn anh một cái rồi anh nói cho. "

Chụt một cái tôi hôn lên má của Hoắc Gia kì quấn lấy anh bắt anh nói ý nghĩa cho tôi.

" Hoa hồng xanh có rất nhiều ý nghĩa , nhưng nổi bật nhất vẫn là sự tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, chung thủy, trường tồn mãi theo thời gian, bởi màu xanh là màu trời và biển, màu của niềm tin và hy vọng. Dù không có tình yêu vĩnh cửu, thì loài hoa này vẫn tượng trưng cho những giây phút vĩnh cửu của tình yêu. Anh chọn hoa hồng xanh để cho nó chứng kiến lại tình yêu của đôi ta đấy ."

Hoa hồng xanh tình yêu vĩnh cửu sao ? Thật ý nghĩa nhưng có lẽ nó sẽ không sảy ra với chúng tôi ...

" Được rồi mau ngồi dậy đi nào bảo bối chúng ta còn nhiều việc chưa làm lắm trước tiên đi tắm đã ."

A việc đi tắm luôn làm mặt tôi đỏ bừng Hoắc Gia kì luôn nhân cơ hội anh ấy bị thương mà chêu chọc tôi nhưng ai bảo anh ấy là người bệnh nên tôi không làm gì được cả tức ghê.

Sau nửa năm sống hạnh phúc với nhau sức khỏe của tôi đã giảm xuống rõ rệt nôn ra máu là việc rất thường xuyên chắc là tôi sắp phải đi rồi.

Chúng tôi quyết định sẽ kết hôn với nhau vào tháng sau nhưng không như mong đợi bệnh của tôi ngày càng nguy cấp thời gian chủ yếu của tôi đều ở trong bệnh viện tôi không muốn ở đây tôi muốn về nhà ở đây cũng có sống được đâu hôm nay tôi và Hoắc Gia kì đã tổ chức hôn lễ .

trong lễ đường tĩnh lặng chỉ có tôi và Hoắc Gia kì nghe tiếng của cha sứ sau đó trao cho nhau chiếc nhẫn . Từ đây tôi và anh ấy đã là phu phu hợp pháp rồi . ngồi trong vườn hoa hồng xanh , tôi cảm giác cả người không ổn lắm không còn sức nữa bay giờ cũng thật đói tôi muốn ăn mì Hoắc Gia kì nấu .

" Hoắc Gia kì em đói rồi em muốn ăn mì ."

" Được ngồi đợi anh chút. "

Trong lúc Hoắc Gia kì đang nấu cảm súc đau đớn đó càng ngày càng lớn đau đến nỗi tôi không thể nói được tôi liên tục ho và nôn ra máu , cơn đau làm tôi ngã xuống bãi cỏ trong vườn đôi mắt dần dần mờ đi tôi không còn biết gì nữa Hoắc Gia kì đâu rồi chắc tôi không kịp nới với anh ấy một chữ em yêu anh nữa hình ảnh duy nhất còn lại khi ây chỏ là hình ảnh Hoắc Gia kì chạy lại phía tôi may quá anh đây rồi em mệt mỏi quá em muốn ngủ nhưng sợ một khi nhắm mắt lại sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa thật nhưng mí mắt em nặng quá không mở nổi chỉ còn có thể thều thào mở miệng nói một câu .

" em yêu ... Anh ! ... "

HOÀN CHÍNH VĂN !