Chương 12:

Dơi con có ánh bạc lập loè, lười biếng nhấc cánh phải được băng bó cố định lại, ở trong lòng cười nhẹ một tiếng nói: “Nếu là cậu, cậu sẽ nghĩ anh ta là một tên ngốc hiền lành tốt bụng, rất dễ bắt nạt sao?”

Hệ thống 001: […]

“Vậy nếu như vừa đúng lúc cậu bị thương không thể tự mình rời đi, có phải sẽ cảm thấy người này không tính uy hϊếp, và có thể yên tâm mà ở lại?”

[Đúng…thế…]

“Vậy nên, cậu còn cảm thấy anh ta là một đóa thịnh thế bạch liên hoa nữa không?]

Hệ thống 001: […] Được rồi, tôi biết rồi.

– Dù sao ở đây, không ai ngốc cả, có mình nó ngốc thôi.



Vậy nên Lăng Mộ Ngôn thuận lý thành chương mà ở lại đây, bởi vì ghét bỏ cái ổ cây Bùi Trạm Quân làm, vậy nên cơ bản là sẽ không ngủ trong đó.

Mà Bùi Trạm Quân mỗi lần về nhà, đều sẽ ở trong phòng tìm dơi con nhà mình, xem xem có phải đang treo ở chỗ nào không. Cố tình mấy chỗ dơi con thích lại không hề cố định, vậy nên đều rất khó xác định, lần trước Bùi Trạm Quân còn tìm được nó ở trong cái bình hoa cổ trên nóc tủ.

Bùi Trạm Quân nghĩ mãi không thông, cái cánh phải bị mình quấn thành cái bánh ú của dơi con, rốt cuộc là giữ thăng bằng kiểu gì, kéo cái thân thể khuyết tật đó rồi dùng một cánh để bay?

Hơn nữa vật nhỏ này cho dù bay ngã trái ngã phải còn đυ.ng phải tường, cũng không chịu ngồi yên tí nào. Cho đến giờ, cơ hồ mọi ngóc ngách trong nhà đều trở thành địa bàn của nó rồi, kể cả là thánh địa cuối cùng của mình - phòng ngủ, cũng không thoát khỏi số phận.

Trời mới biết có lần nửa đêm anh bỗng nhiên tỉnh giấc, vừa hay đối diện với một đôi mắt có ánh đỏ trừng trừng nhìn mình, bị dọa cho suýt thì không khống chế được bản năng, suýt chút thì bại lộ thân phận Thợ săn, theo bản năng rút thánh súng ra tấn công.

Vẫn may dơi con đang treo trên đầu giường kia không kiên trì được mà lung lay lắc lư, “bộp” một cái rơi xuống mặt mình.

“…”

Bùi Trạm Quân bất lực mà thở dài một hơi, ngồi dậy nhặt nó lên, nghiêng người bật đèn, quả nhiên không ngoài ý muốn phát hiện băng quấn trên người nó lại rỉ máu.

“Mi không thể ở yên một chút được à.” Vừa thở dài giúp nó băng bó lại vết thương, vừa lải nhải dạy dỗ:

“Ngoan ngoãn ngồi yên trong ổ không được sao? Cứ phải bay lên trên treo ngược, là đang chê vết thương không đủ nặng à?”

Lăng Mộ Ngôn vẫy vẫy cái tai nhọn, như đang chê anh quá ồn ào, có hơi không kiên nhẫn quay ra cắn anh một cái, chỉ là cũng biết gần đây hút máu của anh hơi nhiều rồi nên kiềm chế không cắn rách da.

“Lại còn chê ta phiền? Vậy thì mi đừng làm ta tỉnh, không phải cố ý treo ở đầu giường doạ ta sao?”

Động tác của người đàn ông nhanh nhẹn thuần thục giúp hắn thay băng mới, mặt không đổi sắc nói. Dù sao trên tay trên người anh, chỗ nào cũng có dấu răng của hắn, sớm đã quen rồi.

Hệ thống 001 nhìn biểu tình bất lực lại dịu dàng trên gương mặt anh, có chút không biết nói gì. Tuy rằng trước Ngôn Ngôn từng nói qua, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy…nam chính có lẽ không phải cố tình làm vậy đâu?

Nếu như thật sự là diễn, vậy thì cái này cũng thật quá ảo rồi…

Dơi con lười biếng nhấc cằm, có lẽ là trải qua quãng thời gian sống chung, cảm giác được sự vô hại của con người trước mắt này, vậy nên thay đổi dáng vẻ ngụy trang đáng yêu vô hại lúc đầu, trở nên tuỳ tính lười biếng.

“Mi nói xem ta đi làm đã đủ mệt rồi, mỗi ngày về nhà còn cùng mi chơi trốn tìm, bây giờ lại càng thêm quá đáng, nửa đêm nửa hôm còn đến doạ ta, mi bắt nạt ta tính tình tốt đúng không.”

Bùi Trạm Quân oán giận nói, sau đó nhìn vào đôi mắt u ám lại khiến người động lòng với sự mềm dịu thấp thoáng của nó:

“Sớm muộn gì cũng đem mi nhốt vào trong l*иg, đợi đến khi vết thương của mi khỏi mới thả ra!”

Giây tiếp theo, dơi con giang cánh trái không bị thương lên, không kiên nhẫn mà quét trên mặt anh.

“…”