Chương 11:

Nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lượt, cánh trái không có việc gì, vậy thì chắc là ở bên phải…

Bùi Trạm Quân vẫn giữ tư thế mở cánh dơi nhỏ, tiện thể đem ngón tay mà nó thèm thuồng đến trước răng nanh, dơi con vừa nãy còn đang nhe răng uy hϊếp, có được dòng máu thơm ngọt ngay lập tức trở nên ngoan hiền, lười nhác mặc kệ anh nhấc cánh phải lên kiểm tra vết thương.

Quả nhiên, ở bên cánh phải phát hiện một vết thương rõ ràng là bị đạn xuyên qua, chỉ là do nó giấu quá kỹ nên anh vẫn luôn không để ý đến.

Người đàn ông xót xa nhẹ giọng chậc một tiếng, nhìn dơi con rõ ràng đã ăn no nhưng vẫn gặm ngón tay anh cắn chơi chơi:

“Bị thương sao không kêu một tiếng, nếu không phải ta phát hiện ra, có phải mi cứ định để miệng vết thương nát bét như vậy không?”

Dơi con lúc có lúc không chép chép miệng, mí mắt động cũng không thèm động mặc kệ anh cằn nhằn, có cảm giác vừa ưu nhã lại vừa bình tĩnh giống như mấy lão quý tộc.

Bùi Trạm Quân: “...”

Cứ cảm giác bản thân bị nhìn như một thằng ngốc.

“Cũng chỉ có trước mặt mi ta mới lắm lời như này, nếu như là mấy tên…Mi lại còn ghét bỏ ta, đến chi một tiếng cũng lười đáp.”

Anh có chút oán giận mà nói, nhưng vẫn nhớ rõ thân phận của mình bây giờ là một người bình thường, chỉ có thể lặng lẽ nuốt lại mấy chữ ở giữa kia xuống.

Đối mặt với nhân loại đang làm ồn bên tai mình, nhìn vào công lao cống hiến máu của anh ta, đại lão vô cùng tốt tính mà đáp lại anh ta một tiếng: “Chi.”

Bùi Trạm Quân: “...”

Người đàn ông im lặng nhìn đôi mắt đen tròn xoe bling bling của nó: “Tức là, mi thật sự có thể nghe hiểu lời của ta đúng không? Cố tình không để ý đến ta?”

“Chi.”

Bùi Trạm Quân: “...”

Sớm muộn gì cũng phải tiết lộ thân phận cho mi sợ chết khϊếp!

Sau đó dù trong lòng có tức, cũng vẫn phải dè dặt mà băng bó lại vết thương cho lão quý tộc này, vẫn may là viên đạn bắn xuyên thẳng qua, không có kẹt lại trong người, nếu không chỉ băng bó vật lý bình thường thì vết thương chắc chắn sẽ dần dần thối rữa.

Tất nhiên, vì để thân phận không bị lộ, Bùi Trạm Quân một bên quấn băng cho dơi nhỏ, một bên lải nhải nói:

“Vết thương của mi là sao vậy, tại sao lại nghiêm trọng như này? Vậy mà lại là một vết thương hở, chắc không phải là do bị mấy đứa nhóc hư đốn dùng ná bắn bị thương chứ?”

[Tên nhóc này…sao lại có thể nói như vậy chứ?]

Hệ thống 001 không thể hiểu nổi bịt tai lại:

[Tôi nhớ trong nguyên tác đâu có như thế này, anh ta không phải nên có dáng vẻ của một đoá sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khiến cho nữ chính bị cảm phục bởi sự lương thiện không chịu cúi đầu trước bất cứ điều gì, phong thái ngoan cường chiến đấu đến cùng sao?]

Lăng Mộ Ngôn suýt tí thì bị phát ngôn của hệ thống nhà mình chọc cho bật cười ra tiếng, trong lòng chế nhạo nói: “Hoá ra cậu nghĩ như vậy về anh ta à? Một đoá thịnh thế bạch liên hoa?”

(盛世白莲花 thịnh thế bạch liên hoa: là danh từ để chỉ những người sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ, luôn miệng "Em không biết gì hết"/"Em không hiểu"/"Em rất yếu ớt")

Hệ thống gãi gãi đầu, bị ngữ khí trêu chọc của hắn làm cho có chút nghi ngờ.

[Ít nhất, trước đó là như vậy?]

“Nhìn thấy Huyết tộc hoá thành dơi, con người này không những không giao nó cho mấy tên Thợ săn đi cùng, lại còn đem nó về nhà, nguyện ý để nó hút máu, làm ổ cho nó, phát hiện vết thương còn giúp băng bó lại…”

Dơi con có ánh bạc lập loè, lười biếng nhấc cánh phải được băng bó cố định lại, ở trong lòng cười nhẹ một tiếng nói: “Nếu là cậu, cậu sẽ nghĩ anh ta là một tên ngốc hiền lành tốt bụng, rất dễ bắt nạt sao?”

Hệ thống 001: […]