Chương 20:

Nhà của anh đã được đặc biệt gia cố qua, cửa sổ sao có thể dễ dàng vỡ được? Dưới ánh nhìn của người thanh niên Huyết tộc, Bùi Trạm Quân giống như có chút tức giận quay người, đôi mắt lại ngay lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén.

—Trừ khi có người cố ý xâm nhập, hơn nữa người đến không có ý tốt.

[Ngôn Ngôn, là nữ chính đến đó!]

Nhìn bóng dáng Bùi Trạm Quân biến mất ở phòng khách, hệ thống 001 kịp thời lên tiếng nhắc nhở.

Lăng Mộ Ngôn xoa xoa huyệt thái dương, không chút để ý mà đáp:

“Lúc này đi vào từ cửa sổ, ngoại trừ Huyết tộc còn có thể là ai chứ?”

Giống như nghĩ đến cái gì đó, tay cậu đột nhiên khựng lại: “Cô ta dùng hình dạng con người xông vào à?”

Hệ thống 001 chính là muốn nói cái này, muốn cười lại liều mạng mà nhịn xuống nói.

[Cô ta…không những dùng nguyên hình bay đến, mà còn đυ.ng vào cửa sổ Bùi Trạm Quân đặc biệt gia cố…Oh, nói đúng ra là, cô ta đâm sầm vào mặt kính chưa có vào được.]

Lăng Mộ Ngôn: “...”

Vậy nên đợi đến khi Thân Vương đại nhân cạn lời chuẩn bị đến nhặt nữ lãnh chủ não không đủ dùng nhà mình về, vừa đi đến phòng ngủ đã nhìn thấy Bùi Trạm Quân đang duỗi tay có ý đồ tàn ác với vật thể màu đen xì dính ở trên cửa sổ đang liều mạng giãy dụa kia.

“Anh đang làm gì vậy?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướn lông mày, nhìn thấy tay người đàn ông đang cầm cái bình có vẻ như là đựng nước thánh tiến về phía Thu Ti Dục, không khỏi nhanh chóng cất tiếng hỏi.

Bùi Trạm Quân bị dọa cho xíu bay màu, suýt thì đổ nước thánh lên tay mình, tay nhanh hơn não lập tức nhét bình nước thánh vào trong túi quần, xoay người phiền não cười nói: “Tôi thấy trên cửa sổ hình như là một con dơi đâm vào, vừa hay kẹt ở đó không thể động đậy, nên đang tính kéo nó ra.”

Lăng Mộ Ngôn cười như không cười nhìn cái tay đang nhét vào túi của anh, giọng nói dịu dàng ngây thơ vô số tội: “Vậy sao? Vậy anh mau kéo nó ra đi.”

Bùi Trạm Quân: “...”

Vừa nãy Lăng Mộ Ngôn lên tiếng quá đột ngột, anh theo bản năng nhét nước thánh vào trong túi, lại không có kịp đậy nắp lại, vậy nên nước thánh đã đổ ra đầy túi, tay của anh ở trong cũng thấm đẫm nước thánh rồi.

Cũng không phải anh đang lo bản thân sẽ xảy ra chuyện, bởi vì nước thành đối với con người mà nói thì chỉ như nước bình thường, nhưng chỉ cần Huyết tộc vô tình chạm phải, nhất định sẽ chịu thương tổn nghiêm trọng.

Vì vậy…bây giờ anh duỗi tay kéo con dơi kia ra, không phải sẽ bại lộ sao?

Ánh mắt đen nhánh của Bùi Trạm Quân hơi lập lòe, không khỏi có hơi chột dạ.

“Chi, chi chi chi—!!!”

Thu Ti Dục biến thành dơi vừa nhìn thấy Thân Vương đại nhân hoàn hảo không chút tì vết, dưới sự kích động, lập tức bộc phát năng lực tiềm ẩn, từ khe hở nhỏ xíu trên cửa sổ liều mạng chui ra, sau đó như hổ đói mà bổ nhào về phía Lăng Mộ Ngôn.

Vậy mà cũng được luôn?

Mắt thấy con dơi kia sắp nhào đến, Bùi Trạm Quân lập tức rút tay từ trong túi ra, nhanh tay lẹ mắt rút một cuốn sách mạnh mẽ ném về phía cô ta, dùng level siêu cấp hồi trẻ tuổi ném bóng 3 điểm chắc chắn vào của anh, chính xác ném trúng con dơi không có mắt kia.

Làm lơ con dơi đang giãy dụa phía dưới quyển sách dày cộp nặng trịch, đối mặt với cặp mắt phượng hơi nhíu lại trông có vẻ nguy hiểm của Lăng Mộ Ngôn, Bùi Trạm Quân phản xạ có điều kiện ngay lập tức lộ ra ánh mắt lo lắng mà vô tội.

“Ban nãy nó cứ xông vào như vậy, trông có vẻ rất nguy hiểm, cậu không sao chứ, Mộ Ngôn?”

Anh đứng tại chỗ lo lắng đánh giá người thanh niên một chút, phát hiện không có việc gì, mới lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm: “Đều tại tôi sốt ruột quá, nó cũng là Huyết tộc sao? Người quen của cậu?”