Chương 19:

Nếu như thật sự là trò quỷ của mấy tên Thợ săn kia, tốt nhất bọn họ nên cầu nguyện Thân Vương đại nhân không xảy ra chuyện gì, nếu không…

Lần này, chắc chắn định sẵn nguyên nhân bị hủy diệt của bọn họ.

— Không chết không ngừng.

Lúc Thu Ti Dục lần theo dấu vết tìm được Lăng Mộ Ngôn, Thân Vương Huyết tộc vẫn còn đang giới thiệu mấy món ăn bổ huyết cho lương thực dự trữ của mình, đồng thời ghét bỏ vị máu của anh dạo gần đây mất đi vị thơm ngọt kinh diễm hồi đầu.

Bùi Trạm Quân trầm mặc nhìn ngón tay thon dài của thanh niên Huyết tộc nhẹ nhàng lướt lướt trên điện thoại, không khỏi hối hận sâu sắc tại sao mình lại dạy cậu dùng điện thoại.

Đây không phải là tự tìm tội cho mình sao???

Người đàn ông định giải thích với cậu, tranh thủ quyền lợi tự do ăn uống của mình: “Tôi cảm thấy, mấy đồ bổ máu dạo gần đây tôi ăn nhiều rồi, vậy nên có thể là do thường xuyên hút máu khiến cho máu không còn tinh khiết nữa rồi…?”

Lăng Mộ Ngôn vốn đang chống cằm lười biếng ngồi trên sofa, vừa nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên cười như không cười nheo mắt nhìn anh, thuận tay nắm lấy cằm anh, giọng nói trong trẻo dịu dàng như được tắm mình trong gió xuân: “Vậy nên là giờ anh đang tỏ vẻ bất mãn với tôi, hửm?”

Bùi Trạm Quân: “...”

Anh cảm thấy mình không thể để dơi con hóa thành hình người này tự tung tự tác ở nhà một mình được, bởi vì bạn mãi mãi không biết được sau khi bạn dạy cho cậu ta cách sử dụng các đồ vật của xã hội loài người, thì cậu ta sẽ có thể làm ra việc gì đâu.

Ví dụ như sẽ thích mấy bộ phim dài tập máu chó kiểu ‘Bá đạo tổng tài và tiểu kiều thê chạy trốn của anh ta’, ‘Đào hôn lần thứ 101’, ‘Người tình bí mật của thiếu gia lạnh lùng’, ‘Giáo thảo ác ma tha cho tôi đi.

Lại ví dụ như mỗi ngày đều lên mạng tra chế độ chăm sóc sức khỏe ‘Làm thế nào để bổ sung máu cấp tốc cho lương thực dự trữ’.

— Bây giờ anh chỉ cần nhìn thấy trà cẩu kỷ, kỷ tử và táo đỏ là lại thấy đau đầu!

“Tất nhiên là tôi không có bất mãn, chỉ là vì nghĩ cho khẩu vị mà cậu thích, nếu như máu của tôi trở nên không ngon, dần dần mất đi sức hấp dẫn, khiến cậu không thích nữa thì phải làm sao?”

Tuy rằng đau đầu, nhưng người đàn ông vẫn dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng dỗ dành, chỉ sợ cậu tùy hứng lên lại chạy đi hút máu người khác.

Không nói đến thân phận là Thợ săn huyết tộc của mình, chỉ đơn giản là để cậu dùng răng nanh đâm vào cơ thể người khác, hút lấy máu của tên đó, sau đó từ trên người của người đó cũng cảm nhận được loại kɧoáı ©ảʍ kia, Bùi Trạm Quân vừa nghĩ đến đã cảm thấy ghen tuông xộc lên.

Đây là dơi con chỉ thuộc về anh, Huyết tộc chỉ thuộc về anh. Trước khi gặp cậu có bao nhiêu huyết phó*, anh đều có thể miễn cưỡng không so đo, nhưng ít nhất là từ bây giờ, anh chỉ chấp nhận máu của anh chảy trong người Mộ Ngôn mà thôi.

*huyết phó: là nô bộc dự trữ máu đồng thời kiêm quản lý sinh hoạt thường ngày cho chủ nhân.

Còn về những người khác — Anh tuyệt đối không cho phép.

Con ngươi đen tuyền của Thợ săn huyết tộc hơi tối lại, trong mắt lóe lên ý lạnh, lại ngay tức khắc giấu đi trước khi Lăng Mộ Ngôn kịp nhận ra, lộ ra nụ cười dịu dàng cẩn thận nhìn xem phản ứng của cậu.

Lăng Mộ Ngôn vừa định nói gì đó, đột nhiên không biết từ đâu vang lên một tiếng va đập lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người. Bùi Trạm Quân theo bản năng bảo vệ Lăng Mộ Ngôn ở phía sau, đứng lên nhìn thấy Thân Vương Huyết tộc hơi hơi nhướn mày mới nhất thời phản ứng lại, vội vàng giấu đi biểu tình quá mức sắc bén, nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó nhìn vô cùng thật trân mở miệng nói.

“Hình như là cửa sổ thủy tinh vỡ rồi, để tôi đi xem.”

Nhà của anh đã được đặc biệt gia cố qua, cửa sổ sao có thể dễ dàng vỡ được? Dưới ánh nhìn của người thanh niên Huyết tộc, Bùi Trạm Quân giống như có chút tức giận quay người, đôi mắt lại ngay lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén.

—Trừ khi có người cố ý xâm nhập, hơn nữa người đến không có ý tốt.