Chương 24:

Bên này hai Huyết tộc còn đang nói chuyện, vậy nên không để ý thấy biểu tình có vẻ không đúng của người đàn ông. Đợi đến khi Thu Ti Dục báo cáo xong, Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, khi lần nữa nhìn về phía Bùi Trạm Quân, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, còn kịp thời nở một nụ cười vô tri của hắn, giống như không hề nghe hiểu bọn họ nói cái gì.

Lăng Mộ Ngôn thu hồi tầm mắt, đầu tiên là nở nụ cười tán thưởng sờ sờ đầu Thu Ti Dục, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại lướt qua bên tai cô ta: “Đứa trẻ ngoan, cô vất vả rồi.”

Thu Ti Dục tức khắc đỏ ửng mặt, ngữ điệu có hơi không được tự nhiên nhỏ giọng nói: “Không, không có gì đâu ạ, có thể giúp Đại nhân là vinh hạnh của Ti Dục. Chỉ là mong Ngài chú ý an toàn của mình, nếu không bọn tôi thật sự sẽ lo lắng chết mất.”

Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, ánh mắt mang theo dịu dàng, lại xoa xoa đầu cô ta cười nói: “Khiến mọi người lo lắng rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Thu Ti Dục: “...”

Đến tận lúc này rồi mà vẫn không quên cái vai diễn người cha gia thân ái kia sao???

Bùi Trạm Quân cũng là lần đầu tiên thấy thủ đoạn mượt như tay lái lụa của người thanh niên Huyết tộc, không khỏi cảm thấy có chút mới lạ. Nếu như cậu đối với những Huyết tộc khác đều là dáng vẻ dịu dàng ẩn uy nghiêm lại có chút lười biếng này, vậy tức là nói, chỉ khi Lăng Mộ Ngôn ở trước mặt mình, mới là bộ mặt thật của cậu?

Mình đối với cậu ấy mà nói, có lẽ là đặc biệt hơn đúng không?

Vị Thợ săn cấp cao nào đó, giờ phút này trong đầu chỉ toàn là sự đối đãi đặc biệt của Thân Vương huyết tộc đối với mình, khoé miệng không khống chế được cứ nhếch lên, hoàn toàn ngó lơ việc căn cứ của mình đang đối mặt với việc bị phá huỷ.

“Đại nhân, nhóm Huyết tộc đều đang đợi Ngài trở về, Ngài xem…?” Thu Ti Dục nói như vậy, dư quang không ngừng liếc Bùi Trạm Quân, giống như đang ám chỉ cái gì đó.

Tuy rằng lúc nghe thấy căn cứ của Thợ săn huyết tộc bị phá huỷ, anh không để lộ bất cứ biểu cảm dư thừa nào, nhưng cũng không thể nói anh đã thoát khỏi hiềm nghi, dù sao mấy người này đều rất xảo quyệt, lỡ như chỉ là do diễn xuất quá tốt thì sao?

Thu Ti Dục tất nhiên không hi vọng Thân Vương đại nhân đem anh ta về cùng, càng không nói tên con người này lại có biểu hiện thân thiết với Thân Vương đại nhân như vậy, nếu như có sự tồn tại của anh ta, không phải tâm nguyện của mình lại càng không thể thực hiện được sao?

Khiến cô ta cảm thấy nhức nhối nhất là, nhìn từ góc nghiêng của anh ta, thật sự có vài phần giống Thân Vương đại nhân, chỉ là một con người thấp hèn thôi mà…

Sao lại dám, hoặc là nói sao mà xứng có được khuôn mặt như vậy chứ?

Thu Ti Dục chán ghét nghĩ, đôi mắt huyết đỏ lóe lên ánh lạnh lùng tàn khốc, sát ý càng đậm hơn.

Mà Thân Vương đại nhân thành công tiếp được ám chỉ của cô ta, gật gật đầu, đang lúc Thu Ti Dục vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cậu lại đứng dậy, tiến lại trước Bùi Trạm Quân đang mang vẻ mặt ảm đạm.

Vạt áo hoa lệ tản ra ánh vàng kim nhè nhẹ, từ giữa không trung như nước êm dịu đổ xuống bên dưới, có một loại mỹ cảm ưu nhã.

Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mím môi không chịu nhìn mình, không khỏi hứng thú nhếch khóe môi đỏ hồng lên, đôi mắt đỏ máu tựa hồng ngọc như có như không lóe lên ý cười. Sau đó dưới ánh nhìn kích động mong chờ của Thu Ti Dục, chỉ thấy ngón tay thon dài trắng không tì vết tựa bạch ngọc của Thân Vương đại nhân, đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Bùi Trạm Quân, sau đó…

Một tay khác chống lên sofa đằng sau lưng người đàn ông?

Nữ lãnh chủ cách đó không xa nhìn tư thế sofa-don của một Huyết tộc cao quý, nhất là khi Thân Vương đại nhân nhà mình lại còn là bên chủ động áp ở phía trên, không khỏi ngốc nghếch, nghệt mặt ra đấy.

???