Chương 25:

Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mím môi không chịu nhìn mình, không khỏi hứng thú nhếch khóe môi đỏ hồng lên, đôi mắt đỏ máu tựa hồng ngọc như có như không lóe lên ý cười. Sau đó dưới ánh nhìn kích động mong chờ của Thu Ti Dục, chỉ thấy ngón tay thon dài trắng không tì vết tựa bạch ngọc của Thân Vương đại nhân, đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Bùi Trạm Quân, sau đó…

Một tay khác chống lên sofa đằng sau lưng người đàn ông?

Nữ lãnh chủ cách đó không xa nhìn tư thế sofa-don của một Huyết tộc cao quý, nhất là khi Thân Vương đại nhân nhà mình lại còn là bên chủ động áp ở phía trên, không khỏi ngốc nghếch, nghệt mặt ra đấy.

???“Mộ Ngôn…”

Tuy rằng có hơi bất lực với ham mê học theo hành động tổng tài bá đạo của Lăng Mộ Ngôn, nhưng khi dư quang liếc thấy nữ lãnh chủ căng thẳng mà đứng bật dậy, Bùi Trạm Quân lại cảm thấy thật ra tình huống này cũng không quá tệ.

Dù sao bản thân cũng không thể phản kháng được, còn có thể khıêυ khí©h tình địch, dại gì mà không làm?

Anh thấy mình bị vây ở dưới cánh tay ấy, vừa đúng lúc nhìn thấy Thân Vương đại nhân đang tràn ngập hứng thú mà nhìn mình, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ dịu xuống, đôi mắt đen tuyền lóe lên một tia không nỡ: “Cậu phải đi đúng không?”

Lăng Mộ Ngôn vuốt ve cằm anh, lười biếng ừm một tiếng.

Sắc mặt người đàn ông tức khắc tối sầm xuống, nhưng ngữ khí lại vẫn dịu dàng như cũ: “Vậy…cậu sẽ quay lại thăm tôi chứ?”

Giống như tự cảm thấy yêu cầu của chính mình có vẻ quá phận, anh ngừng một chút, rồi lại bổ sung: “Ý tôi là, nếu như sau này cậu đi ngang qua đây, vừa đúng lúc muốn hút máu, có thể đến tìm tôi.”

Nghe anh nói như vậy, đôi môi hồng nhuận của Thân Vương huyết tộc khẽ cong lên, trộm vui mà thấp giọng đáp: “Ừ, tôi biết rồi.”

Bùi Trạm Quân: “...”

Anh đợi một lát, phát hiện Lăng Mộ Ngôn vẫn đang cười tủm tỉm nhìn mình, không có ý định mở miệng, cuối cùng thu lại vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu.

— Chỉ vậy thôi, sau đó đâu? Vậy mà biết rồi là hết ấy hả?!

Lẽ nào cậu ấy quên mất mình được đem về chăm sóc như thế nào rồi sao? Sao cậu ấy có thể lạnh lùng tàn nhẫn rút chym vô tình như vậy cơ chứ?!!

Thợ săn đáng thương vừa bị lừa mất máu vừa đánh mất cả trái tim, quả thật là muốn tức điên rồi. Tên nhóc này hút máu của mình, vẫn còn muốn quay người rồi đi à?

— Mơ đẹp thế!!

Mắt thấy sắc mặt của người đàn ông ngày càng đen lại, Thân Vương huyết tộc mới không nhịn được mà thấp giọng cười, đột nhiên sáp lại gần dùng răng nanh không biết lộ ra từ lúc nào cắn một miếng lên xương quai xanh của anh.

Nghe thấy anh kìm nén mà hừ một tiếng, Lăng Mộ Ngôn mới ngẩng đầu, kiên nhẫn mà liếʍ nhẹ qua răng của mình, mắt phượng nguy hiểm lại tràn ngập dụ hoặc hơi hơi híp lại: “Trước khi máu của anh mất đi sức hấp dẫn đối với tôi, anh đừng nghĩ đến việc rời khỏi tôi, không lẽ anh cho rằng tôi sẽ thả anh tự do sao, hửm?”

Không nghĩ tới Thân Vương đại nhân dịu dàng lười biếng sẽ nói ra những lời như này, hơn nữa là nói với một tên con người thấp hèn, Thu Ti Dục nhất thời không thể tin được mà trừng to mắt, cắn chặt môi kìm nén sát ý ngày càng lớn trong lòng.

Cô ta nỗ lực an ủi chính mình, Thân Vương đại nhân bây giờ chỉ là đang để ý máu của anh mà thôi, đợi đến khi Đại nhân không còn hứng thú với anh nữa, anh sẽ không là thứ gì cả.

Mà cô ta, đến lúc đó vẫn sẽ là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Đại nhân.

Áp chế đố kỵ trong lòng, Thu Ti Dục lạnh lùng câu khóe môi, ánh mắt đỏ máu tối lại.

— Cô ta muốn xem đến lúc đó, anh còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa hay không!



Nếu như bản thân nhớ không nhầm, hôm qua lúc cùng hắn xem phim, nam chính trong đó cũng nói như vậy với nữ chính đang muốn bỏ trốn thì phải?

Mà hiện tại, Lăng Mộ Ngôn chỉ là đem “Thân thể” đổi thành “Máu”, ngữ khí quen thuộc quả thật khiến Bùi Trạm Quân dở khóc dở cười.