Chương 26:



Nếu như bản thân nhớ không nhầm, hôm qua lúc cùng hắn xem phim, nam chính trong đó cũng nói như vậy với nữ chính đang muốn bỏ trốn thì phải?

Mà hiện tại, Lăng Mộ Ngôn chỉ là đem “Thân thể” đổi thành “Máu”, ngữ khí quen thuộc quả thật khiến Bùi Trạm Quân dở khóc dở cười.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lùng lại ngập tràn đố kỵ của nữ lãnh chủ, Bùi Trạm Quân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Thân Vương huyết tộc học hư kia, lại thất bại trước ánh nhìn vừa nóng bỏng vừa dụ hoặc đấy.

Anh thở dài một hơi, vừa mới mềm lòng mà ngửa cái cổ thon dài lên, tiện cho Lăng Mộ ngôn hút máu, lại nghe Thu Ti Dục không đúng lúc mà đột nhiên chen vào nói: “Đại nhân, quản gia vẫn đang đợi ngài trở về, ngài xem có phải bây giờ nên chuẩn bị về lãnh địa rồi không?”

Lăng Mộ Ngôn vốn đã bị câu dẫn đến động lòng, tuy rằng trước đó đã được bón no rồi, nhưng nhìn cái cổ tràn ngập mê hoặc của anh, cậu nhịn không được du͙© vọиɠ muốn cắn một cái. Sau đó nghe Thu Ti Dục nhắc nhở, cậu vẫn khôi phục lại lý trí, tự nhiên mà bỏ tay ra khỏi cằm của anh, nhẹ nhàng lùi về sau đứng thẳng.

Bùi Trạm Quân: “...”

Dưới ánh mắt đắc ý hiếm khi trên cơ của Thu Ti Dục ở đối diện, ánh mắt người đàn ông cốn đang có chút oán giận ngay tức khắc chuyển thành lạnh lùng chán ghét, bộ dáng lạnh lùng vô tình như đang nhìn một vật thể đã chết, khiến Thu Ti Dục nhớ lại ánh mắt tràn ngập ác ý khi mình vừa mới tiến vào đây.

Đôi môi đỏ máu của nữ lãnh chủ khinh bỉ cong lên, cũng đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Lăng Mộ Ngôn, hai Huyết tộc cùng mặc trên người chiếc áo khoác nhung đen cổ bẻ giống nhau, đều có vẻ ngoài hoa lệ như thần thánh, một cao một thấp sóng vai bên nhau, không hiểu sao nhìn có chút chói mắt.

Đôi mắt đen tuyền của Bùi Trạm Quân lóe lên một chút, ở trong lòng âm thầm ghim từng cái một.

— Việc đầu tiên khi đến đó, chính là khiến Mộ Ngôn đốt bỏ bộ quần áo này.

Vậy mà lại muốn mặc đồ đôi cùng Mộ Ngôn nhà anh, sao cô ta không lên trời luôn đi? Hả? :)



Lăng Mộ Ngôn vừa về đến lâu đài cổ, ngay lập tức gặp được ngay các lãnh chủ Huyết tộc khó được dịp đều tề tụ tại đây, vừa hay tin Thân Vương biến mất đã lập tức vội vàng chạy qua.

“Đại nhân!”

“Đại nhân ngài trở lại rồi?! Thật tốt quá rồi!”

“Thật tốt quá rồi Đại nhân, ngài cuối cùng cũng trở lại rồi! Ngài không bị thương chứ?”

Nhìn thấy Thân Vương đại nhân khoác áo nhung đen cổ bẻ ung dung cao quý đẩy cửa lớn không nhanh không chậm tiến vào, các Lãnh chủ ngẩn ra một chút, sau đó ngay lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên, không thèm để ý hình tượng mà nhào tới.

Lăng Mộ Ngôn vẫn đang không chút để ý mà chỉnh tay áo, nghe lời hỏi thăm của bọn họ, sắc mặt không khỏi dịu dàng lại, — Sau khi hỏi thăm xong, giọng nói bay bổng như tắm mình trong gió xuân khiến lòng người say đắm vang lên: “Ta không sao, khiến mọi người lo lắng rồi.”

Sau khi trấn an những Huyết tộc khác, quản gia mới đem theo ý cười vui mừng tiến lên, đánh giá hắn một chút rồi nói: “Đại nhân ngài không sao là tốt rồi, thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ?”

Đối mặt với vị quản gia đã ở bên cạnh mình suốt mấy trăm năm qua, ngữ khí của Lăng Mộ Ngôn lại càng dịu dàng, đơn giản nói những việc đã xảy ra cho ông, hắn lại vẫy tay gọi Thu Ti Dục lại gần.