Chương 27:

Đối mặt với vị quản gia đã ở bên cạnh mình suốt mấy trăm năm qua, ngữ khí của Lăng Mộ Ngôn lại càng dịu dàng, đơn giản nói những việc đã xảy ra cho ông, hắn lại vẫy tay gọi Thu Ti Dục lại gần.

“Lại nói cũng may nhờ có Ti Dục.”

Thân Vương huyết tộc dịu dàng mà không mất đi uy nghiêm mỉm cười nói:

“Cô ấy tìm được tin tức của tôi ở chỗ Thợ săn huyết tộc, hao hết tâm tư mới tìm được tôi, nếu không có lẽ tôi sẽ phải mất thêm một thời gian nữa, đến khi hoàn toàn khỏe lại mới có thể quay về.”

Thu Ti Dục tất nhiên sẽ không vạch trần việc dưỡng thương của Thân Vương đại nhân thật ra đã gần như khỏi hẳn, mãi không chịu về tất cả là do lương thực dự trữ con người kia hầu hạ cho thoải mái đến độ lười biếng không muốn rời đi.

Vậy nên khi cô ở trước mặt những Lãnh chủ cùng cấp với mình, nhìn ánh mắt hoặc ngưỡng mộ hoặc cảm kích hoặc kinh ngạc của bọn họ, yên lặng lộ ra một nụ cười hàm súc.

Không ngờ rằng vị Thu lãnh chủ vẫn luôn không nghiêm túc, lần này lại thật sự thực hiện được lời thề của mình, tìm thấy Thân Vương đại nhân. Các Lãnh chủ không khỏi thay đổi có cái nhìn mới về cô ta, xem ra cũng không phải thật sự hết thuốc chữa.

“Vậy Đại nhân, không biết vị này…là?”

Có Lãnh chủ chú ý đến Bùi Trạm Quân ở phía sau Thu Ti Dục, vốn chỉ là cảm thấy anh có hơi lạ mắt nên nhìn nhiều hơn một chút, không nghĩ tới phát hiện anh lại là một con người, không khỏi thắc mắc hỏi Lăng Mộ Ngôn.

“Xem ra đây là vị nhân loại đã cứu giúp Đại Nhân, lại còn cung cấp máu cho Ngài?”

Thật ra ngay từ đầu quản gia đã chú ý đến Bùi Trạm Quân, bởi vì từ lúc đến nơi này, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn thẳng về phía Lăng Mộ Ngôn, giống như cả thế giới của anh chỉ có mỗi Lăng Mộ Ngôn vậy, những Huyết tộc khác anh còn chả thèm liếc mắt lấy một cái.

— Quan trọng nhất là, không biết vì sao, ông cảm thấy con người này hình như có hơi quen thuộc, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nhớ ra.

Chỉ là có thể được Đại nhân đích thân đưa tới đây, người này nhất định là không đơn giản. Vì vậy tuy rằng tò mò, nhưng thân là quản gia có tu dưỡng tốt vậy nên vẫn luôn giữ im lặng, cho đến khi cuối cùng cũng có lãnh chủ phát hiện ra con người gần như không có độ tồn tại này, ông mới đột nhiên ôn hòa cười.

Lăng Mộ Ngôn giống như mới chợt nhớ ra lương thực dự trữ con người bị mình bỏ quên một bên này, nhìn anh một cái gật gật đầu: “Đúng là anh ta.”

Mà ở bên này, Bùi - thân là một Thợ săn huyết tộc giờ này khắc này đột nhiên thâm nhập vào được bên trong Huyết tộc, vẫn luôn nhẫn nại không phát ra tiếng - Trạm Quân, lập tức kịp thời nở ra một nụ cười lịch sự với của quản gia, quản gia không khỏi ngẩn ra một chút, phải phép đáp lại bằng một nụ cười.

Quản gia cuối cùng cũng biết tại sao ông lại cảm thấy con người này quen thuộc vậy rồi.

— Hóa ra là khi anh dịu dàng cong khóe môi cười, dáng vẻ vậy mà có mấy phần giống với Thân Vương đại nhân.