Chương 28:

Quản gia cuối cùng cũng biết tại sao ông lại cảm thấy con người này quen thuộc vậy rồi.

— Hóa ra là khi anh dịu dàng cong khóe môi cười, dáng vẻ vậy mà có mấy phần giống với Thân Vương đại nhân.---

“Bùi thiếu gia, cái này là?”

Bùi Trạm Quân chật vật ôm một đống đồ trở về, đúng lúc quản gia vừa từ trên tầng xuống, nhìn thấy anh đầy vẻ mệt mỏi, không khỏi ngạc nhiên tiến lên, định giúp anh đỡ đống đồ.

Ai mà biết vừa mới đỡ được, cái trọng lượng khủng khϊếp kia, làm quản gia ôm đống đồ suýt chút nữa ngã xuống, vẫn may thể lực của Huyết tộc tương đối tốt, cứng rắn mà chống đỡ được.

Miễn cưỡng duy trì được phong thái ung dung ưu nhã của quản gia, ông im lặng đánh giá thân hình có chút mảnh khảnh của người đàn ông trước mặt, không khỏi lẩm bẩm trong lòng, nhìn dáng vẻ Bùi thiếu gia trông có chút yếu như gà, không nghĩ đến sức lực lại lớn như vậy.

— Ồ, nói đến cái từ “yếu như gà” này, là do Thu lãnh chủ truyền bá cho ông. Tuy rằng trên mặt quản gia không biểu hiện ra, nhưng thực chất cũng ngầm đồng ý với cách nói này.

“Không phải trước đó Mộ Ngôn nói muốn lắp đặt một số thiết bị điện sao? Tôi mua một ít đồ, xem xem có thể kéo dây điện vào đây không.”

Bùi Trạm Quân xoa xoa đầu, phiền não nói: “Chuyển phát nhanh lại không thể vận chuyển đến đây, tôi chỉ có thể tự mình chuyển từng cái từng cái một về.”

“Chỉ là chỗ này cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài nên có hơi phiền toái, hoàn toàn không thể phát điện. Hơn nữa lâu đài cũng trống không, chả có tí đồ vật nào của thời hiện đại, giống như lâu đài từ thời Trung cổ vậy, thật sự là không thể không động tay tân trang được.”

Nghĩ nghĩ một hồi anh lau bụi bẩn ở trên mặt, lại có vẻ bất lực oán giận nói: “Tôi đã giải thích với Mộ Ngôn, cậu ấy không thèm nghe, cứ bắt tôi phải qua bên đó học cách lắp đặt, người ta đã nói là có khả năng không làm được, cậu ấy vẫn không chịu tin, quản gia ông nói xem có phải là cậu ấy quá tùy hứng rồi không?”

Quản gia có chút mờ mịt mà nghe mấy từ ngữ mới lạ, không khỏi cảm nhận sâu sắc được chính mình lạc hậu, tuy rằng nghe không hiểu cái gì. Vậy có phải sau này nếu muốn tiếp tục phục vụ Mộ Ngôn đại nhân, ông cũng phải học Đại nhân lượn một hai vòng xã hội loài người, bắt kịp thời đại học mấy thứ đồ mới?

Tuy rằng trong lòng bối rối, nhưng trên mặt không được phép lộ ra đâu.

Vào lúc Bùi Trạm Quân đang chờ mình chứng thực, ông lộ ra nụ cười ôn hòa vui mừng, tự động bỏ qua sự oán giận trước đó, cười đáp:

“Mộ Ngôn đại nhân có lúc quả thực có hơi tùy hứng, nhưng bình thường Ngài ấy chỉ như vậy với Huyết tộc thân thiết mà thôi, vậy nên mong Bùi thiếu gia bao dung.”

Nghe ông nói như vậy, Bùi Trạm Quân lập tức cong khóe môi lên, vốn cũng chỉ là giả vờ oán giận nên ngay tức khắc dịu xuống:

“Thực ra thì vẫn tốt, tôi cảm thấy Mộ Ngôn như vậy cũng không tệ, cũng không phải quá tùy hứng.”

Cho dù Lăng Mộ Ngôn không ở đây, nhưng dường như chỉ cần nhắc đến hắn, sự dịu dàng trong đôi mắt đen tuyền của Bùi Trạm Quân giống như nước sắp tràn ra ngoài, khiến người ta động lòng.

Quản gia có chút buồn cười nhìn anh tự vả mặt mình, không khỏi giấu đi chút băn khoăn trong lòng, cười cười lắc đầu: “Vậy mấy món đồ này của ngài, muốn mở ra bây giờ sao?”

Bùi Trạm Quân a một tiếng, nghĩ nghĩ lại lắc đầu, chột dạ sờ sờ mũi mình: “Tôi đi nói với Mộ Ngôn một tiếng đã, dù sao lần này làm, nói không chừng lâu đài cổ của cậu ấy bị tôi phá banh, lỡ toàn đồ mắc chết thì thảm rồi.”

“Đại nhân hiện đang ở phòng sách, ngài trực tiếp đi vào là được.”

Quản gia cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhìn anh đi lên tầng, đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, mới thu lại ý cười, lộ ra khuôn mặt lo lắng âm trầm.

Hi vọng Huyết tộc được phái đi điều tra về Bùi thiếu gia sớm quay trở về, nếu như thật sự giống như những gì ông nghĩ thì…