Chương 29:

Quản gia cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhìn anh đi lên tầng, đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, mới thu lại ý cười, lộ ra khuôn mặt lo lắng âm trầm.

Hi vọng Huyết tộc được phái đi điều tra về Bùi thiếu gia sớm quay trở về, nếu như thật sự giống như những gì ông nghĩ thì…

Góc nghiêng có vài phần giống Lăng Mộ Ngôn của Bùi Trạm Quân cứ luôn hiện lên trong đầu. Quản gia có chút đau đầu mà thở dài một hơi, hi vọng chỉ là sự trùng hợp, nếu như thật sự có quan hệ huyết thống, vậy không phải là —?

Quản gia tâm tình phiền loạn ở dưới tầng ôm đống đồ nặng trịch mà suy nghĩ, Bùi Trạm Quân lúc này đã đi đến đẩy cửa phòng sách ra rồi.

“Mộ Ngôn, tôi về rồi đây.”

Không ngoài dự đoán nhìn thấy cảnh tượng người thanh niên Huyết tộc lười biếng ngồi dựa trên ghế, khóe môi anh tự động cong lên, đi đến lấy quyển sách trong tay hắn ra, thuần thục rút kẹp sách ở trong quyển sách ra đánh dấu, nhướng mày buồn cười nhìn hắn.

Lăng Mộ Ngôn sớm đã nghe thấy anh đến, không để ý chút nào mà ngáp một cái, lười biếng vẫy tay gọi anh lại gần.

Biết cái tư thế này không tiện, Bùi Trạm Quân săn sóc mà hơi cong eo xuống, ngẩng cổ để sát lại gần bên miệng hắn. Cổ là vị trí đặc biệt mà Lăng Mộ Ngôn thích cắn nhất, bình thường chỉ cần lộ chỗ này ra, Lăng Mộ Ngôn sẽ trực tiếp lộ ra răng nanh, đâm xuyên qua lớp da thịt hài lòng mà hút máu, càng không nói đến lần này phải chờ tận một ngày trời.

Sau đó Bùi Trạm Quân không hề nghĩ tới, lần này vậy mà lại đột nhiên bị hắn dùng tay đẩy ra.

Người đàn ông dung mạo tuấn mỹ nghi hoặc mà trừng to mắt, nhìn Thân Vương huyết tộc đang nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, nhìn ánh mắt dò xét có chút nghiền ngẫm suy tư, khiến trong lòng Bùi Trạm Quân không hiểu sao có hơi rối loạn.

Lẽ nào thân phận của mình bị bại lộ rồi? Hay là nghe ai nói linh tinh nên đột nhiên nghi ngờ mình?

Không, hẳn là không thể nào, anh giấu kỹ như vậy, hôm nay còn cố ý quay về căn cứ tiêu hủy toàn bộ tài liệu liên quan đến mình, bọn họ không thể điều tra ra nhanh như vậy được.

Vừa nghĩ như vậy, Bùi Trạm Quân cau mày lại có chút không vui nhìn Lăng Mộ Ngôn: “Sao cậu lại đẩy tôi ra? Có phải đã nghe ai nói gì rồi không?”

Tuy rằng hỏi là ai, nhưng trong lòng Bùi Trạm Quân sớm đã xác định được là kẻ nào, chắc chắn là Thu Ti Dục lúc nào cũng thích kiếm chuyện cản trở gây rắc rối kia.

Lăng Mộ Ngôn đang định nói gì đó, lại trực tiếp bị anh chặn lại, không khỏi hứng thú nhướng nhướng mày, tỉnh bơ mà hỏi: “Anh cảm thấy tôi nghe được cái gì rồi?”

Bùi Trạm Quân đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn mỹ có thêm vài phần khí thế mạnh mẽ: “Mặc kệ là cái gì, dù sao chắc chắn là nói tôi không tốt đúng không? Chẳng hạn như tôi tiếp cận cậu không hề có ý tốt, lại hoặc là gián điệp các thứ, có đúng không?”

Nói như vậy, anh lại như vô tình cố ý bôi đen Thu Ti Dục, nét mặt lạnh lùng nói: “Cái vị Thu lãnh chủ kia chẳng phải là lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằm sao? Cho nên bây giờ cậu cũng cảm thấy tôi là gián điệp?”

“Tất nhiên là không, nếu như cho rằng anh là gián điệp thì sao tôi có thể đưa anh về đây chứ?”

Đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, Lăng Mộ Ngôn thấp giọng cười một tiếng, phủ nhận suy đoán của anh: “Hơn nữa không phải gần đây quản gia và nhóm huyết phó đều bị anh lôi kéo rồi sao, sao lại vẫn lo lắng có ai nói xấu anh vậy?”

Bùi Trạm Quân ở trong lâu đài ngày đầu tiên, nhóm huyết phó kia còn tưởng rằng anh sẽ tranh giành vị trí chưởng quản với bọn họ, có phần bài xích anh. Nhưng anh giống như không để ý đến thái độ của họ, lại còn diễn ra dáng vẻ của một đóa sen trắng dịu dàng vô hại, làm cho địch ý của mấy huyết phó kia giảm bớt đi, sau đó lại như vô tình mà cố ý ở trước mặt họ biểu hiện ra sự đối xử đặc biệt của Lăng Mộ Ngôn đối với anh, từ đó, nhóm huyết phó không còn dám chơi mấy thủ đoạn nhỏ kia với anh nữa.

Cho đến hiện tại, cũng không biết anh đã làm cái gì, mà đến quản gia cũng dần tỏ thái độ bảo vệ đối với anh.