Chương 30:

Cho đến hiện tại, cũng không biết anh đã làm cái gì, mà đến quản gia cũng dần tỏ thái độ bảo vệ đối với anh.Tuy biết rằng bọn họ sẽ không tra ra, nhưng nghe hắn phủ nhận, trong lòng Bùi Trạm Quân vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng càng là như vậy lại càng khó chịu: “Vậy sao cậu lại đẩy tôi ra? Là do máu của tôi mất đi sức hấp dẫn với cậu, hay là…cậu đã hút máu của người khác rồi, không cần tôi bổ sung nữa?”

Mắt thấy người thanh niên Huyết tộc chỉ hứng thú mà nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đỏ máu lóe lên ý cười, nhưng lại không giải thích, Bùi Trạm Quân nhướng mày mím môi: “Cậu gấp như vậy sao, chỉ có một ngày thôi mà đã đi hút máu người khác rồi?”

Anh rũ mắt nhẹ giọng nói, rõ ràng giọng điệu rất cứng rắn, nhưng lại cảm thấy có vẻ tủi thân.

Lăng Mộ Ngôn nâng cằm anh lên, hiếm khi dùng góc độ ngước lên này ung dung nhìn anh, mỉm cười trêu đùa nói: “Nếu như thật sự là tôi đi hút máu của người khác…?”

Bùi Trạm Quân: “...”

! ! !

Nếu như thật sự đi hút máu của người khác? Lúc này làm gì còn ra vẻ thảo mai nhẫn nhịn chịu đựng cái mọe gì nữa, Bùi Trạm Quân ngay tức khắc trừng mắt, đôi mắt đen tuyền giống như sắp phun ra lửa, giọng nói giống như phát ra kẽ răng: “Em dám—!”

Anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ đi cái thân phận Thợ săn huyết tộc, cũng cho phép Lăng Mộ Ngôn chơi đùa với anh như thú cưng, nhưng điều kiện đổi lại, đó là, Huyết tộc Lăng Mộ Ngôn này, chỉ được phép thuộc về chính mình.

— Vậy nên nếu thật sự là như vậy, vậy thì trực tiếp gϊếŧ chết tên dám câu dẫn Mộ Ngôn, sau đó nhốt Mộ Ngôn lại, dùng máu của mình thuần dưỡng hắn là được rồi.

Cũng giống như ngày trước anh nuôi hắn ở nhà mình vậy, bọn họ chung sống không phải cũng rất vui vẻ sao? Tính cách lười biếng của Mộ Ngôn, chỉ cần một mình mình chăm sóc là đủ rồi đúng không?”

Khóa hắn lại ở một nơi mà chỉ một mình mình tìm được, là có thể khiến hắn chỉ nhìn mình mà thôi, dùng răng nhanh nhòn nhọn cắn mình, sau đó chỉ có thể uống máu của mình, khiến hắn cho rằng máu là đồ ăn…

Như thế, hắn sẽ không thể đi tìm máu con người nào khác có sức hấp dẫn với Huyết tộc hơn mình đúng không?

Ở trong lòng vẽ ra vô số suy nghĩ nguy hiểm, con ngươi Bùi Trạm Quân lập lòe ánh sáng đen, sau đó lại đột nhiên tối sầm lại, nhìn qua sâu thẳm lại có chút dọa người.

Không hề phát giác suy nghĩ của anh, Thân Vương huyết tộc ưu nhã cao quý nhìn dáng vẻ anh nghiến răng nghiến lợi, quả thực là bị anh làm cho cười điên rồi. Khuỷu tay chống trên tay vịn, đỡ trán thấp giọng cười cả nửa ngày, mới duỗi ngón tay thon dài trắng nõn của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve má của anh.

Giống như đang đùa giỡn chính mình, cái xúc cảm như chuồn chuồn lướt trên mặt nước vừa chạm liền đi, Bùi Trạm Quân còn chưa kịp phản ứng lại, đôi tay ấy đã nhanh chóng rời đi.

Bùi Trạm Quân có chút mờ mịt sờ sờ mặt mình, giống như không hiểu hắn đang làm gì. Túy rằng chủ động tiếp cận mình, nhưng lại vì tức giận trong lòng vẫn chưa tan, không khỏi mặt lạnh nhìn hắn, nghẹn muốn chết cũng không chịu hé răng ra nửa lời.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ anh kiên trì như vậy, Lăng Mộ Ngôn cảm thấy thật mới lạ, không khỏi duỗi tay ra ve vẩy trước mắt anh, sau đó cười nói: “Anh thật sự không phát hiện, mình nên đi tắm sao?”

Tuy rằng trong lòng kiên trì không lên tiếng, nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn não, dư quang theo bản năng tìm kiếm mấy ngón tay đang lắc qua lắc lại của hắn, dưới ánh đèn chiếu xuống, nhìn thấy thoáng qua trên đầu ngón tay hắn rõ ràng có dính chút bụi xám.

Bùi Trạm Quân: “...”

Ngón tay trắng nõn như bạch ngọc vậy mà lại có một vết bụi xám đen, nhìn mà thấy cực kỳ ngứa mắt. Anh nhịn cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa tóm lấy tay của hắn, rút khăn tay tùy thân ra cẩn thận lau chỗ bị đen kia.

Lăng Mộ Ngôn nhìn anh rũ mi, nhăn mày có chút ảo não nâng tay của mình, tai đã đỏ ửng hết cả lên, không khỏi thấp giọng cười tủm tỉm: “Sao thế, bây giờ không gào lên chất vấn tôi tại sao đi hút máu người khác nữa à?”

Nghĩ đến bản thân đem cái mặt không chừng là ám đầy bụi này, đến để Mộ Ngôn hút máu, huyệt thái dương Bùi Trạm Quân không khỏi giật giật hai cái, xấu hổ mà ôm mặt mình: “Được rồi, cậu đừng nói nữa.”

Quả thật là…Mất hết mặt mũi trong cái kiếp này rồi!

Sau khi tỉ mỉ tắm rửa xong, đang định đi đến để Lăng Mộ Ngôn kiểm tra, lại bị hắn nhắc nhở, Bùi Trạm Quân mới nhớ ra mình định nói cái gì.

“Ồ, tôi định nói gì ấy hả?”

Cái quá khứ đen tối kia trực tiếp bỏ qua, người đàn ông bình tĩnh trấn định lại cực kỳ thành khẩn nói: “Nếu như cậu thật sự muốn lắp đặt mấy thứ kia…”

“— Thì lâu đài cổ của cậu chỉ sợ sẽ bị phá hủy tanh bành mất.”