Chương 8:

“Có thể là các cậu nhìn nhầm rồi.”

Tâm trí Bùi Trạm Quân vẫn luôn đặt ở trong túi của mình, cảm giác có cái gì đó sắc nhọn cọ vào người, anh bình tĩnh nhẹ nhàng nghiêng nghiêng người, làm như vô tình mà dùng tay che đi miệng túi, sau đó có chút thất thần mà trả lời.

Không ai phát hiện anh đang lơ đãng, bọn họ cũng không hiểu rõ suy nghĩ của anh, chỉ có thể thuận theo lời của anh ảo não nói tiếp: “Đáng chết, vậy mà lại để hắn thoát rồi!”

Người đàn ông tuấn mỹ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, lúc cái đầu nho nhỏ nào đó sắp chui ra khỏi miệng túi, anh bỗng dưng đút tay vào. Cảm nhận được răng nanh sắc nhọn đặt ở trên ngón tay mình, trong lòng anh không khỏi có chút hối hận chính mình quá hấp tấp, nhưng qua một hồi, cái răng kia vậy mà chỉ giống như xả giận cắn cắn mài mài đầu ngón tay anh, cũng không có ý định cắn thủng hút máu, anh lại có chút cảm thấy mềm lòng.

Đột nhiên dâng lên cảm xúc kỳ quái, làm Bùi Trạm Quân không khỏi khó hiểu đôi chỗ, chỉ cảm thấy từ lúc nhìn thấy bé con này thì bản thân giống như không còn là chính mình nữa, nhưng khi suy nghĩ thoáng qua, từ đáy lòng lại cảm thấy nó như một lẽ đương nhiên phải như vậy.

Vội vàng nói với bọn họ mấy câu, người đàn ông ôm cái túi căng phồng, lại sợ dơi con sẽ chạy mất, anh giữ nguyên tay trong túi để nhóc con mài răng, đi về nhà trước.

“Cậu có cảm thấy Đại nhân hôm nay…”

Ánh mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đằng xa, mấy tên thợ săn nhìn nhau một cái, trong đó có một người giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào đầu, nhỏ giọng thăm dò nói: “Có, có gì đó sai sai?”

Mấy người khác gật đầu liên tục, vừa cảm động vừa không dám tin mà thấp giọng nói: “Đại nhân lại qua loa như vậy mà bỏ qua cho chúng ta, thật không thể tin được.”

“Nếu như là lúc trước, chúng ta không cẩn thận để Huyết tộc chạy thoát, ngài ấy chắc chắn sẽ mắng chết chúng ta đúng chứ?”

“Đợi đã, vừa rồi Đại nhân là có ý gì vậy? Là có phát hiện Huyết tộc đó hay chưa? Hay là chúng ta thật sự để thoát rồi?”

“Chắc là không có thấy nhỉ? Hẻm nhỏ này là chúng ta cố ý để hắn chạy vào, ngoại trừ chỗ này thì không còn lối ra nào khác, vậy mà lại không phát hiện Huyết tộc kia, vậy thì chắc là không có rồi.”

“Vậy là…Tính tình Đại nhân ngày càng tốt hơn rồi, có hơi cảm động.”

Hoàn toàn không biết cấp dưới đang nghĩ cái gì, Bùi Trạm Quân vừa về đến nhà lập tức xách con dơi con vẫn đang gặm cắn ngón tay mình không buông ra khỏi túi, đồng thời cởi cái áo khoác bị cào cắn đến rách nát xuống.

“Mi chui từ đâu ra vậy, hửm?”

Bùi Trạm Quân giơ vật nhỏ đang ngốc ngốc trên ngón tay của mình lên trước mặt, vốn định nghiêm khắc tra hỏi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của nó, lại không tự giác được mà mềm giọng xuống.

Dơi con chớp chớp mắt, lại tức giận mà cắn chặt hơn một chút. Cũng không biết có phải đã khống chế lực đạo hay không, răng nanh vẫn không có đâm thủng da, khóe môi Bùi Trạm Quân không khỏi hơi nhếch lên.

“Vẫn giả ngơ nghe không hiểu, vậy ta sẽ coi như mi đồng ý làm thú cưng của ta đó nha?”

Âm cuối có hơi cao lên, mang theo ý vị trêu chọc, còn thuận tiện dùng một tay khác xoa xoa cái tai mềm mại của dơi con, vậy mà lại có cảm giác không tồi.

Đắm chìm trong cảm giác mềm mềm nhung nhung, Bùi Trạm Quân nhất thời không cảnh giác thì bị nó dùng răng nanh cắn rách ngón tay. Người đàn ông cau mày hít một ngụm khí lạnh, vừa định quát lớn lại đột nhiên phát hiện hình như nó đang tránh né cái tay kia của mình, lúc này mới nhận ra mà phản ứng lại, đôi tai hình như là nhược điểm của dơi con.