Chương 16

Em chỉ tập trung ăn , ăn và ăn … không quên nhìn trộm anh ấy nữa . Suốt bữa ăn anh chỉ hỏi đồ ăn có ngon không, em đói không, mệt không ? Thế là em cũng quên cả hỏi anh tên gì , bao nhiêu tuổi, tại sao lại giữ em ở đây ?? … bao nhiêu điều em thắc mắc cả ngày, định gặp mặt sẽ hỏi. Ai ngờ mê cu hơn cả tiền làm em quên sạch, giờ ăn xong mệt quá, anh ấy bảo em nằm ngủ 1 lát, đừng suy nghĩ nhiều.

Sau cuộc giao hoan vật vã em chỉ quấn chiếc khăn tắm và nằm xuống nghỉ ngơi. Anh ấy chưa ngủ vội, em thấy anh đi ra phía ngoài nhà sàn nghe điện thoại. Đặt lưng xuống giường em đã gờ gờ ngủ được, nghe loáng thoáng câu được câu chăng từ phía bên ngoài :

Các anh em đi về đến đâu rồi ?

Sao cơ ? Bây giờ mới đến Sông Mã à ? Hàng hóa thế nào ?

Đêm hôm phải cẩn trọng đấy, lắm tai mắt để ý dọc đường ….

Rồi ok. Có gì liên lạc lại cho anh !

Rồi em ngủ lúc nào chẳng hay. Gần sáng em ngủ say , hình như còn nói mơ nữa , miệng ú ớ không phát thành câu, chả nhớ là mơ mộng cái gì linh tinh. Đến khi có người vỗ nhẹ vào mặt em mấy cái thì em mới tỉnh , mở mắt ra là anh ấy :

My ! Em sao thế ? Ngủ mơ hả .

Kìa , sao em lại sốt cao vậy ? Để anh xem nào.

Em thấy người rất mệt mỏi. Toàn thân mỏi nhừ, Đau nhức, anh ấy luống cuống tìm thuốc hạ sốt cho em uống, lau khăn ướt lên người giúp em hạ nhiệt. Em mê man, nửa ngủ nửa mơ, đèn bật sáng cả đêm, dường như anh ấy không ngủ. Chẳng biết là bận công việc gì, cứ ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng châm điếu thuốc lá và hút, ánh mắt nhìn xa xăm.

Gần sáng thì em hạ sốt, Anh ấy mặc quần áo và đi ra khỏi nhà, tiếng chiếc xe phân khối lớn vang vọng lại giữa đêm vắng. Em lại ngủ tiếp đến khi giật mình tỉnh dậy thì anh ấy đã về rồi.

Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, anh bảo em hôm nay bị sốt, có thể là bị cảm lạnh hay gì đó nên phải ăn cháo Gà kèm lá tía tô, ăn nóng thì nhanh khỏe lại.

Ăn xong em uống thuốc rồi nằm nghỉ. Nhìn gương mặt anh ấy mệt mỏi, có lẽ đêm qua không ngủ nên thế.

Anh làm công việc gì vậy ?

Em hỏi để làm gì ?

Em chỉ tò mò thôi, thấy anh đi suốt mà đêm không ngủ !

Mà sao anh biết em tên My ?

Anh nhìn thẻ sinh viên trong túi xách của em là biết , em còn trẻ vậy à ?

Sao anh tự ý lục đồ của em ?

Không vậy thì sao anh biết được em ở đâu tới ?

Vậy anh tên gì ?

Cứ gọi anh là Cường.

Anh Cường.

Ừm.

Sao anh không đưa em đi đón xe ? Em lỡ chuyến du lịch rồi .

Em muốn đi thì mai anh đưa đi. Em người xuôi lên đây có vẻ thích mấy cái lễ hội ấy nhỉ ?

Vâng. Thế anh không thích à ?

Anh chả có hứng thú gì. Vì bắt vợ cũng có gì đâu mà vui ? Quan trọng là mình yêu ai và lấy ai chứ ? Cứ bắt tào lao vậy về sống với nhau tình cảm nó hơi miễn cưỡng ….

Vậy … anh .. có vợ chưa ?

Em hỏi ngập ngừng..

Em nghĩ xem .

Em biết thế nào mà nghĩ ?

Anh có vợ rồi mà dám đưa em về đây à ?

Nghe anh ấy nói em lại đỏ mặt, nghĩ lại chuyện đêm qua. Thực sự là mọi thứ nó vượt qua quỹ đạo quá nhanh … tiếng sét ái tình chắc cũng chưa đến mức như vậy ? Gọi là tình 1 đêm có được không nhỉ ? Nhưng quả thực là cảm giác rất tuyệt vời.

Biết em ngại, anh ấy chuyển chủ đề :

Anh xin lỗi, chắc em không hợp khí hậu ở đây, hôm qua ngâm mình trong nước hơi lâu nên đêm qua em mới bị sốt. Giờ thấy đỡ hơn chưa ?

Em không sao, mấy cái bệnh vặt này em chỉ uống thuốc là khỏi rồi !

Ờ thế anh yên tâm rồi. Em chán thì xem ti vi đi, anh ngủ 1 lát, chiều anh đưa đi chơi, coi như là du lịch nhé. Không lại nói anh bắt cóc em lại mang tiếng anh ra .

Vâng. Anh mệt rồi nghỉ ngơi chút đi.

CƯỜNG thay đồ và đi tắm rửa 1 chút mới ra ngủ, em không làm phiền anh ấy nữa, lặng lẽ đi về căn phòng hôm trước em ở phía bên kia phòng khách. Tắm rửa lại một chút, em mặc đồ của mình vào, mở điện thoại ra xem thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ bạn bè và mẹ em. Có cả tin nhắn nữa. Xem nào, từ chiều hôm qua em ngủ luôn cho đến tối thì tỉnh dậy ở phòng của Cường.

Điện thoại cũng không ngó ngàng gì, mấy đứa bạn em gọi điện không được nhắn tin rủ đi chơi. Mẹ em gọi hỏi con gái có về nhà chơi dịp cuối tuần không , em không nghe nên cũng nhắn tin. Sợ mẹ lo nên em gọi lại cho mẹ, nói mình đi chơi cùng bạn bè, chắc cuối tháng con mới về quê. Mấy đứa bạn thì em nói bận không đi được, chẳng biết làm gì cho hết chán, em lại nằm lướt web đọc báo nghe nhạc.

Cường nói buổi chiều sẽ đưa em đi chơi , thăm quan rừng núi Tây Bắc, mà cả đêm anh ấy không ngủ chẳng biết có dậy được mà đi chơi không. Nghĩ vậy em chẳng mong đợi gì nhiều. Buổi sáng ăn bát cháo gà bây giờ em vẫn còn no, đến giờ ăn trưa không thấy CƯỜNG dậy, đồ ăn cũng không thấy ai đem đến. Em không đói nên không tìm kiếm xem có gì ăn được không, nằm lím dim nghe nhạc rồi lại ngủ mất.

2h30 chiều Cường đã dậy , ăn mặc gọn gàng sang gọi phòng em:

My. Dậy chưa ? Thay đồ đi chỗ này với anh !

Chờ em tí.

Thì ra anh ấy vẫn rất giữ lời hứa, em tưởng anh ấy ngủ không dậy được vì mệt cơ. Em thầm nghĩ vậy rồi dậy thay đồ, ngắm nghía 1 lúc rồi đi ra.

Trời còn nắng đấy, mà nắng gắt nữa, em mặc thế này có sợ bị đen không ?

Cường nhìn em 1 hồi rồi nói.

Đi tận đâu mà sợ đen hả anh ?

Đi cũng xa đấy. Đường đèo dốc nên đi lâu chứ không nhanh như ở dưới đồng bằng. Em mặc bộ như hôm trước đi xe khách ấy, da trắng vậy là dễ bắt nắng. Đội cả mũ các thứ vào, con gái mà chả biết giữ gìn gì cả !

Khϊếp quá. Cường nói 1 hồi em nghe như kiểu mẹ đang mắng yêu con gái vậy, con trai mà cũng để ý những điều vụn vặt này ghê.

Anh ấy nói đúng, con gái ai mà chẳnh sợ da đen cả sạm màu, em lật đật đi vào thay bộ đồ khác rồi theo Cường lên xe. Hai ngày rồi hôm nay em mới bước chân ra khỏi căn nhà sàn, mà kỳ lạ không có 1 ai hỏi han hay ngạc nhiên về sự có mặt lạ kỳ của em. Ai làm việc của người ấy, Cường đi đi về về cũng không thông báo hay xin xỏ ai, rốt cục Cường là ai , anh ấy là người như thế nào, gia đình ra sao ? Vẫn là 1 ẩn số mà em không thể nào biết được.

Vẫn chiếc xe mô tô hôm trước , Cường đưa em đi quãng 20 Km đường đèo thì đến khu vui chơi. Tổ chức lễ hội, em nghĩ ngày thường chắc cũng đông khách du lịch như thế này vì cảnh quan rất tuyệt, không khí trong lành, dễ chịu. Tuy nhiên vào sâu bên trong nhiều người quá, ồn ào và náo nhiệt, em lại không thích lắm. Em lưỡng lự không muốn vào :

Sao thế ? Em lên đây là muốn được xem mà ? Sao giờ không vào ?

Anh ơi, bắt vợ là mấy cái anh da đen đen kia á ?

Ừ .

Ủ uôi… vậy em chả chơi đâu. Đen thế kia ai mà dám lấy.

Cường phì cười …

Đây là lễ hội thôi mà em. Mà người H- Mông họ thế, trông hơi khô khan nhưng được cái rắn rỏi. Còn nhiều điều thú vị em sao hiểu được ?

Có gì mà thú vị ? Đen đen xong hàm răng trắng sáng thế kia ban đêm nhìn sợ chết khϊếp à ?

Đen là vì họ làm nương rẫy, suốt ngày tần tảo dưới ánh nắng mặt trời… nhưng mà tối đến họ cũng khỏe không kém đâu .. nhìn bé bé thế thôi chứ ông nào chả đẻ hơn chục đứa ?

Èo.. anh nói ghê thế ?

Ghê gì ? Vậy các chị em lại chẳng thích quá còn gì ?

Thích gì ?

Đàn ông mạnh mẽ ai mà không thích !

Anh lại đùa thế ….

Thế bây giờ không vào à ? Có muốn lên đồi chè không ? À đi hái đào không ? Anh biết chỗ này hay lắm, đi cho biết kẻo tiếc.

Vâng thì đi. Ở đây em không thích lắm..

Cường lại đưa em đi hái đào. Vườn đào sai trĩu quả, lần đầu em nhìn thấy nên khá là thích thú, hái say mê , thỉnh thoảng nhờ Anh ấy chụp cho mấy kiểu ảnh nữa. Người ta đi thăm quan ai cũng nhìn chắc tưởng hai đứa là 1 đôi thì phải … hihi nhưng mà đâu có phải. Em chính xác là bị anh ấy bắt cóc về đấy chứ, mới ngủ với nhau có 1 lần thôi , không phải vợ chồng đâu. =))))

Đi chơi 1 số nơi nữa toàn phải leo đồi mệt muốn chết luôn vậy mà Cường chả kêu mệt gì cả. Có lẽ anh ấy quen rồi. Buổi tối anh mời em đi ăn ở nhà hàng, huhu toàn đặc sản Tây Bắc ngon không cưỡng được. Cá suối nướng , ốc suối, cơm lam, bê chao, heo cắp nách , uống rượu cần … 1 mâm đầy thức ăn, hương thơm ngào ngạt. Mang tiếng tự đi du lịch mà Cường đã bao em ăn ở từ A ĐẾN Z thế này, đêm qua mất mỗi tí nước còn đâu tiền đem theo vẫn còn nguyên. Số hưởng quá mà. =)))

Ăn xong Cường đưa em về, bảo em vào nhà nghỉ ngơi anh đi có việc, em tắm gội rồi đi nghỉ. Đêm ấy Cường không về nhà, sáng hôm sau em dậy anh ấy vẫn chưa về. Tò mò muốn hiểu thêm về Cường, em sang bên phòng anh ấy tìm hiểu. Trong chiếc tủ gỗ cạnh bàn làm việc, có rất nhiều ngăn kéo không khóa. Em mạnh dạn mở ra xem thì mỗi ngăn thấy có 1 khẩu súng, có cả dao găm, rồi kiếm nữa.

Không xem thì thôi, xem xong em lại giật mình .. anh ấy dùng kiếm dùng dao thế này thì 100% là dân giang hồ rồi. Thể nào hay đi đêm không về thế ? Có khi nào anh buôn lậu hay gì đó không ? Cuộc gọi đêm hôm qua khiến em hơi nghi ngờ khi nhìn thấy những khẩu súng trước mặt. Chắc là thế rồi, hôm qua em hỏi anh ấy đâu có nói mình làm nghề gì ? Tiền bạc anh ấy nhiều vậy thì chỉ có thể là buôn lậu thôi, gỗ hoặc hàng cấm gì đó … em lơ mơ suy nghĩ như vậy .

Thế nhưng con người Cường trước mặt em lại ôn nhu và gần gũi hết sức, vậy rốt cục anh ấy là người như thế nào ? Hai chân em rụng rời , liệu anh ấy có để yên cho em về Hà Nội không ? Bây giờ em đang phụ thuộc vào anh ấy , ở nhà anh ấy vì em không biết đường, làm thế nào để về HN bây giờ nhỉ ?

Em bình thường chưa bao giờ sợ hãi đến mức này, ngay cả khi bị ăn trận đòn đánh ghen ở cổng trường em cũng không thấy sợ. Vậy mà giờ đây … nhìn thấy súng. Thấy gươm em liền nghĩ đến mấy cảnh chém gϊếŧ trên tivi… chỉ sợ mình bị anh ấy giữ không còn đường về nữa .

Em không dám xem tiếp, còn quá nhiều thứ khiến em tò mò, nhưng em sợ.. càng xem thì càng sợ. Em cất mọi thứ ngăn nắp gọn gàng rồi về phòng mình như chưa biết gì. Trưa hôm ấy Cường về, 1 lát sau anh gọi người chuẩn bị đồ ăn mang lên, tất nhiên là có cả đồ ăn dành cho em rồi. Có lẽ mọi người đã biết Cường dẫn em về. Nhưng không phải việc của họ nên không ai can thiệp vào. Ngồi ăn cơm anh ấy trò chuyện vui vẻ, không giống như là người vẫn hay cầm súng cầm dao.

Em sao thế ? Hôm nay tự nhiên buồn vậy ?

Em cố giấu tâm tư của mình đi, bèn đánh trống lảng:

Tại em ở nhà chán quá nên vậy, mấy ngày nay xa nhà xa quê nên em có chút nhớ nhà ..

Đã muốn về rồi à ? Sao em bảo đi chơi 1 tuần cơ mà ? Mới có 3 4 ngày đã chán !

Vâng, tại em nghĩ nó sẽ vui lắm. Nhưng đi rồi mới biết. Ăn uống mới là chính, chơi bời cũng chẳng thú vị như em tưởng …

Vậy em định bao giờ về ?

Nếu anh rảnh thì anh cho em đi ra thị trấn bắt xe. Em không thuộc đường ở đây chỉ sợ đi mà không biết đường về …

Nghe thấy em bảo muốn về Cường cũng hơi suy tư 1 chút, anh ấy tập trung ăn cơm và ko nói gì nữa. Cường ngủ cả buổi chiều, đến tối vẫn không thấy ra khỏi phòng. Nhiều lần em định xách túi và lén đi về nhưng em sợ, đi chưa xa mà bị anh ấy bắt lại cũng chết. Nên lại thôi, đành tính kế khác mà không dễ bị phát hiện. Chứ bây giờ đường em không thuộc mà lại rất xa , xe ôm không thấy. Em đi bộ cả ngày có khi cũng không ra được thị trấn thì toi..

Cường không ra khỏi phòng nhưng buổi tối vẫn có người dọn cơm sẵn ở phòng khách. Em ăn 1 mình, ăn xong lại quay về phòng mình tắm gội nghỉ ngơi. 10h tối em có qua bên phòng Cường xem có động tĩnh gì không thì vẫn thấy cửa đóng, phòng tối thui. Em lại quay về đi ngủ, ngủ chưa sâu giấc thì thấy có người mở cửa phòng đi vào, múi nước hoa của đàn ông lan tỏa mỗi khi người đó đến gần.

Tiếng bước chân dừng lại chỗ giường em nằm, nghe mùi hương em biết đó là Cường. Hôm trước em và anh ấy ân ái em cũng thấy mùi này, giờ này có lẽ anh đã ăn uống và tắm gội xong nên sang đây. Anh ngồi xuống và khẽ bế em dậy, em tỉnh giấc khẽ phản đối việc anh bế mình lên :

Anh để cho em ngủ, em vừa mới ngủ thôi.

Em sang ngủ với anh được không ?

Anh ngủ cả ngày rồi giờ ngủ thế nào được nữa ?

Anh ngủ được.

Để em ngủ đi, không lát nữa em chẳng ngủ được í …

Không muốn qua phòng anh à ?

Không!

Vậy anh ở đây với em.

Nói xong Cường đặt em nằm xuống như ban đầu rồi anh cũng nằm xuống cạnh em. Cường không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần ngủ, em nằm cạnh Cường nên ko sao ngủ lại được nữa. Mùi hương cơ thể đàn ông, cảm giác sợ hãi về sự bí ẩn của anh ấy, một chút ham muốn nam nữ trỗi dậy. Tất cả cứ giằng xé trong đầu .. Muốn hay không muốn ? Sợ hay là muốn ? Mất ngủ vì muốn hay vì sợ ??? Huhu khó nghĩ thật .

Trong khi em còn không biết chính xác tâm trạng của mình thế nào thì đã bị Cường bế em lên đặt em nằm sấp trên người anh ấy.

Em không ngủ được sao ?

Sao anh biết ?

Nghe tiếng thở của em là biết !

Anh cho em nằm xuống đi, nằm yên em mới ngủ được chứ ?

Nói vậy nhưng Cường đâu có buông. Anh vòng tay ôm chặt em lại, đầu em ghì vào ngực anh, tóc xõa che cả mặt anh ấy. Em mặc chiếc váy ngủ, bên trong không mặc xi líp và cooc- xê, thuận tay anh ấy lột luôn chiếc váy của em ra 1 bên. Cả cơ thể em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên người anh ấy. Phía dưới bên trong chiếc quần ngủ, thứ nam tính của anh đang trỗi dậy, vươn cao lên và cọ xát vào nơi thầm kín của em.

Ưm… sao anh lại thế chứ ?

Tại sao đêm nay anh không đi khỏi nhà ?

Anh không có việc quan trọng thì ở nhà … em đẹp thế này .. anh không thế thì thế nào được ?

Nhưng … nhưng …

Nhưng gì ?

Em với anh có là gì của nhau đâu ?

Hôm trước đã thế rồi, như vậy không tốt đâu !

Anh là trai chưa vợ. Em là gái chưa chồng, có gì mà không tốt ?

Nhưng em và anh mới biết nhau … thế này có vội vàng quá không ?

Em muốn biết à ?

Ưʍ..

Cường đỡ em ngửng cao đầu lên, môi anh ấy tìm môi em và mυ"ŧ nhẹ..

Ứ ứ ưmm.

Em cố giẫy nhưng anh lại ghì chặt..

Ngoan nào..

Anh ấy cố tách miệng em ra và bắt em nhập cuộc, lưỡi em và anh quấn lấy nhau, môi hôn ngọt ngào và ướŧ áŧ. Tay anh ôm và bóp mông em, thỉnh thoảng lại rướn người lên cho cái thứ cứng cáp kia cọ xát vào giữa hai chân em. Toàn thân em nóng bừng lên vì kí©h thí©ɧ, cảm giác sợ hãi băn khoăn khi nãy trôi đâu mất. Thay vào đó là thứ ham muốn mãnh liệt mỗi khi bàn tay anh ấy kí©h thí©ɧ lên khắp cơ thể em.

Biết em đã chịu trận, anh cho em nằm xuống, Cường đổi vị trí và lại trèo lên người em nằm. Cả bầu ngực em nằm gọn trong bàn tay anh, Cường bú ʍúŧ rồi sờ nắn điên loạn làm em mà kí©h thí©ɧ, khẽ tách hai chân em ra , anh lại cúi đầu xuống, nằm phủ lên người em rồi đưa lưỡi vào. Hôn trên mu rậm rạp xong anh lại hôn vào hai môi lớn, lưỡi điêu luyện liếʍ liếʍ hộŧ ɭε làm em tê tái, rồi lại đá lưỡi vào sâu bên trong. Nước nôi em chảy ra , anh cứ làm kêu sột soạt mê người…

Lúc phê quá em cũng tìm kiếm chim anh và vuốt nhẹ. Anh ấy được kí©h thí©ɧ nên càng rướn người cao lên. Ra hiệu em nên làm như thế, em tiếp tục làm anh ấy rít nhẹ qua kẽ răng, rồi lại bú ʍúŧ chỗ ấy của em cuồng nhiệt hơn. 1 màn dạo đầu cháy bỏng.

Chim anh tìm kiếm chỗ sâu nhất và đưa vào bên trong. Môi hôn nồng say, chim bướm hòa quyện, hai bàn tay thì ôm ghì cơ thể nhau, cả hai gắn bó thể xác trong đêm mùa thu tuyệt diệu. Anh nhấp ra vào chỗ ấy thật lâu, tiếng kêu bót bót khi mà nước nôi em chảy ra, chỗ đó của em cứ ngậm chặt lấy chim anh, co bóp và nóng hổi… rồi khi anh không nhịn thêm nữa mà dập thật nhanh, giường rung lên bần bật, chỗ anh ra vào và cọ xát trơn tru, em lêи đỉиɦ , co bóp mạnh bên trong anh không dập thêm nữa mà cũng bắn xối xả vào trong người em, cái đó giật giật thật lâu mới thấy anh rút ra ngoài.

Đúng như anh nói, đàn ông mạnh mẽ thì chị em nào mà không thích ?