Chương 2

Vì yêu sớm quá nên cuối năm học đó cả em và anh đều học hành sa sút hẳn. Thi cuối kỳ em bị rớt hai môn Vật Lý và Hóa Học, bố mẹ mắng rồi phạt các kiểu , em chỉ biết câm nín mà nghe. Anh sau đó thi ĐH cũng rớt luôn, nhưng không nguyện vọng học cao đẳng nào, chơi ở nhà một thời gian , hai đứa vẫn lén lút qua lại như thế. Biết là không tốt nhưng em không ngăn cản được bản thân không nên gặp gỡ anh nhiều như vậy.

Kể qua một chút về gia đình anh. Bố anh có hai vợ. Anh là con mẹ cả, ngày mới sinh anh xong, nhà anh nghèo, bố anh mải chơi nên không có tiền, sau có người giới thiệu , mẹ anh đi xuất khẩu lao động bên Đài Loan. Đi 3 năm cũng vẫn chưa về, anh còn bé tí ở nhà với bố và ông bà nội .

Sinh lý đàn ông là điều không thể tránh khỏi, khi mẹ anh đi Đài Loan chưa lâu thì ở nhà bố dắt một cô gái trẻ về chung sống như vợ chồng. Ông bà nội phản đối, anh tuy vắng mẹ sớm nhưng cũng biết đó không phải mẹ mình nên cũng tỏ thái độ ghét ra mặt.

Bố anh tức tối đập phá đồ đạc , khi ấy mẹ anh đi làm một thời gian gửi về ít tiền, có bao nhiêu bố anh lấy và xây 1 căn nhà ngay bên cạnh và hai người chung sống luôn ở đó. Ông bà nội giấu nhẹm chuyện bố ở nhà có bồ nhí, mỗi khi mẹ anh gọi điện về ông bà ko nhắc đến lần nào. Đấy là khi anh còn nhỏ.

Sau này anh lớn hơn một chút, anh hiểu chuyện hơn. Có lần ông bà vắng nhà, mẹ anh gọi về anh liền kể hết mọi chuyện bố dắt gái về nhà và đối xử với con ra sao. Mẹ anh khóc ngất và từ đó cảnh giác hơn, chỉ gửi tiền về cho ông bà nuôi cháu ăn học, phụng dưỡng tuổi già.

Và rồi mẹ anh không về nữa. Chán nản về cuộc sống ở quê nhà cũng như chồng cặp bồ, một thời gian sau mẹ thông báo với anh là đã yêu và chung sống với một người đàn ông bên đó. Dù vậy mẹ vẫn chu cấp tiền về nuôi anh ăn học, khi nào lớn mẹ đón anh sang đó.

Năm anh học lớp 10 thì ông bà nội mất cả. Anh ghét bố và mẹ hai nên quyết không sang ở chung bên đó, ở một mình trong căn nhà mà anh lớn lên từ bé. Tiền mẹ gửi về anh giữ cả, bố biết chuyện thỉnh thoảng say rượu đánh đập và bắt anh đưa tiền ra. Nhiều lần như thế, sau mẹ không gửi tiền cho anh nữa mà gửi bà ngoại. Khi hết tiền anh sẽ đến bà lấy, từ đấy bố anh chịu, ko dám hoạch họe nữa, vì từ ngày bố công khai dẫn cô vợ hai về là bà ngoại anh từ mặt, cấm không cho bố anh đến nữa.

Năm ấy, anh trượt Đại Học. Mẹ chẳng có ở bên chăm sóc, bố thì bênh vợ hai chẳng quan tâm con. Anh chán nản không muốn đi học, mẹ anh gọi điện về nói thế nào thế là anh quyết định học tiếng Trung và bay sang Đài Loan với mẹ.

Học 6 tháng là anh chuẩn bị đi. Em thì buồn rồi, buồn lắm, buồn vô cùng. Khi ấy em học lớp 11 rồi, em và anh gắn bó với nhau cả tâm hồn lẫn thể xác bấy lâu nay, tình cảm vô cùng nồng nhiệt. Giờ đùng một cái anh bảo đi nước ngoài với mẹ. Thật sự em không muốn anh đi chút nào, nhưng đó là chuyện của người lớn, mẹ anh đã quyết và anh cũng muốn đi với mẹ. Anh thiệt thòi nhiều quá rồi, nếu ở lại chỉ vì em thì có phải em ích kỷ quá không ?

Anh bảo anh đi một năm rồi lại về thăm em, có mẹ bảo lãnh cơ mà. Có phải đi luôn đâu mà em đã sợ như thế. Khi nào anh nhớ sẽ quay về thăm em, em cứ yên tâm học hành cho tốt, không được yêu ai khác ngoài anh là được. Em khóc lóc hờn dỗi anh mất mấy ngày không chịu gặp mặt.

Đêm cuối cùng trước khi anh bay sang Đài Loan. Đêm đó bất chấp bố mẹ em vẫn đang ở nhà, chờ họ ngủ say, em lén thay quần áo và trèo tường ra ngoài để gặp anh. Dù ngày mai có bị mắng , bị đòn nhưng em yêu anh lắm, em muốn dành chút thời gian ngắn ngủi này để được ở bên anh. Anh chờ em ở bên ngoài, thấy em ra anh mừng lắm, anh đưa em đi chơi.

Đến khuya , anh sợ em về muộn sẽ bị bố mẹ phát hiện nên bảo đưa em về. Nhưng trong đầu em đã định sẵn đêm nay sẽ không về nhà, em muốn về nhà anh ngủ cùng anh , sáng mai sẽ tiễn anh lên đường. Anh từ chối nhưng em quyết tâm thế, anh ôm em vào lòng đầy cảm động.

Cảm ơn em đã vì anh mà bất chấp tất cả !

Em cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống má em. Thì ra anh ấy đang khóc, anh cũng buồn giống em vậy.

Anh cho em theo anh về nhà anh đi. Em muốn được đến nhà anh , ở bên anh tối nay, ngày mai anh đi rồi em sẽ về. Được không anh ?

Em vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu xin.

Anh không nói gì thêm, lặng lẽ đưa em về nhà anh. Đây là lần đầu tiên em đến , nhưng vì là buổi tối nên cảnh tượng xung quanh em không chú ý được nhiều. Căn nhà của bố và mẹ hai anh đã tắt đèn, hai đứa lặng lẽ dắt nhau vào. Phòng khácg đơn sơ treo hai bức ảnh của ông bà nội đã mất, một bộ salon màu đỏ tím và một chiếc tivi. Có lẽ anh hay ngồi đây lắm.

Anh dẫn em vào phòng ngủ. Căn phòng ấm cúng lạ thường. Trên kệ gỗ để những cuốn sách nhỏ, có một tấm ảnh chụp của em. Một khung ảnh đã mờ, bên trong là người phụ nữ ôm bó hoa trắng. Có lẽ người ấy là mẹ anh. Bộ chăn ga màu xanh dương, trên tường dán mấy bức hình mấy cô ca sĩ Hàn Quốc.

Anh đi tắm một lượt rồi quay vào, thấy em chăm chú quan sát, anh lặng lẽ rồi hù em 1 cái giật mình.

Em nhìn gì mà chăm chú vậy ?

Anh này! Làm em giật cả mình. Phòng anh ấm cúng mà ngăn nắp quá !

Sao bằng phòng em được ?

Xùy! Anh là con trai như thế là ngăn nắp rồi. Em có cô giúp việc nên phòng có khi nào bừa bộn đâu.

Anh cười cười rồi kéo em ngồi xuống giường.

Thế hôm nay em định ở lại để tâm sự với anh hay thế nào ?

Em ở lại chỉ để tâm sự thôi.

Thề đi. Thề !

Ok. Vậy cởϊ áσ khoác ra lên đây với anh.

Em ngoan ngoãn nghe lời. Hai đứa nằm trong chăn ôm nhau kể lể, anh nhắc lại những kỉ niệm đã qua làm em ứa nước mắt. Những đêm hai đứa lén lút trèo tường để gặp nhau, đưa nhau đi chơi mà không bị phát hiện. Những lần đạp xe trong công viên mưa bay trắng xóa, anh cởϊ áσ ra che cho em. Giây phút sắp phải xa nhau, từng kí ức cứ gợi lại trong tâm hồn, em chỉ biết khóc, ôm anh và nấc từng hồi. Anh ôm em và dỗ dành.

Chẳng biết nói chuyện đã bao lâu, mắt anh mắt em ướt nhòe đi, cả hai đều không ngủ. Có lẽ anh cũng như em, đều không muốn rời xa nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đến, bản năng trỗi dậy, anh tìm kiếm môi em và hôn. Hôn trong nước mắt, trong tiếng nấc nghẹn ngào. Em cũng hết mình dâng hiến cho anh, em chủ động hôn lại, mân mê cơ thể anh.

Bình thường em chưa bao giờ hôn lên chỗ đó của anh, dù em xem phim đã biết làm như vậy sẽ khiến bạn tình thích thú. Hôm nay em cởi bỏ cái e lệ ấy đi, chủ động nằm lên người anh và tìm kiếm cái thứ đàn ông đó và hôn , ngậm. Anh rung lên từng hồi vì cảm giác lạ, khẽ suýt xoa và rêи ɾỉ, anh ôm đầu em và giữ lâu hơn, ý anh là muốn được em làm thêm như thế. Em chiều anh , chẳng biết bao lâu nữa hai đứa mới được gần gũi thế này. Học lỏm được trò gì em đều làm để anh thỏa mãn.

Anh cũng thế, hôm nay em chủ động làm anh thỏa mãn nên lát sau anh đặt em nằm ngửa xuống rồi hôn lên chỗ đó. Tìm kiếm khu vực nhạy cảm và kí©h thí©ɧ bằng miệng. Bằng lưỡi, em giãy lên từng cơn vì quá kí©h thí©ɧ, vô cùng thỏa mãn, cảm giác tuyệt vời vô cùng.

Rồi anh đưa vào bên trong. Hôm nay hai đứa không chuẩn bị trước BCS. Anh hỏi :

Bây giờ không có BCS thì làm thế nào hả em ?

Thì cứ làn trực tiếp đi anh. Hôm nay em muốn được anh đi chân trần !

Em không sợ có con à ?

Có cũng được, em có con ở nhà chờ anh về, anh đi thì biết đường mà quay về với em.

Anh thích thú lại hôn môi, bóp tí em rồi đưa cái đó vào. Cảm giác hai thứ không có rào cản gặp nhau nó mới tê tái làm sao, từng nhịp anh ấn vào là mỗi giây phút em như phát điên lên vì kɧoáı ©ảʍ. Ra vào không kể xiết số lần, đủ tư thế , anh khiến em chìm đắm trong hoan lạc, quên béng ngày mai là ngày chia xa.

Đêm đó, hai đứa quyết tâm không ngủ. Trời sáng sửa soạn đồ đạc rồi em đưa anh ra bến xe đi Hà Nội. Em chờ mãi cho đến khi xe chạy xa rồi mới quay về. Khi chiếc xe lăn bánh một cảm giác hụt hẫng như vừa mất thứ gì đó, tim em thắt lại. Em đạp xe của anh đi về, đi được nửa đường, em như không chấp nhận được việc anh sẽ đi xa thời gian dài, quay xe vòng lại bến xe , em chạy quanh bến cứ ngỡ anh vẫn còn chưa đi. Hai mắt ngơ ngác nhìn bốn phía cố tìm hình bóng anh, nhưng không thấy nữa. Anh đã đi thật rồi … Nước mắt em lại rơi. Ông trời thật khéo chiều lòng người, bất ngờ cơn mưa lớn đổ xuống, em cứ đứng đó, mưa xối xả vào người , không buồn tránh mưa.

Đến khi không kìm nén được sự hụt hẫng, nỗi nhớ anh nữa em òa khóc thật to giữa trời mưa. Mọi người bảo con bé này bị sao thế ? Hay nó bị điên ? Nhưng em mặc kệ. Em đang buồn lắm. Đang rất đau ở tim đây này, trong đời em đây là lần đầu em đau khổ như vậy, hụt hẫng như mất cái gì đó vô cùng quý giá … Trời cứ mưa mãi !