Chương 3

Trời mưa mãi rồi cũng tạnh, biết anh đã đi rồi , không còn ở đây nữa, em đành quay về. Cả người ướt đầm đìa nước mưa, cô giúp việc thấy em về đến nhà thì hoảng hốt :

Con bé này ! Đi đâu mà ra khỏi nhà sớn vậy ? Bố mẹ cháu đang lo đấy.

Em đâu còn tâm trạng nào mà trả lời, hơn nữa cô ấy chẳng dám mắng chửi như bố mẹ nên em không quan tâm lắm. Đi lên phòng và tắm gội, hôm nay em không đến trường. Khi vệ sinh đến chỗ vùиɠ ҡíи em mới sực nhớ ra đêm qua em và anh gần gũi nhau , anh xuất vào trong mấy lần. Sợ có thai nên khi tắm xong, em lại mò mẫm tủ thuốc trong phòng mẹ và lấy một viên tránh thai khẩn cấp uống vội.

Trưa ấy bố mẹ về, việc đầu tiên là phi lên phòng tra khảo em :

Sáng sớm nay con đã đi đâu ?

Bố nói bằng giọng dữ dằn, gương mặt sắc lạnh. Thì ra bố mẹ nghĩ sáng sớm nay em mới ra khỏi nhà chứ không biết em đã mất hút từ đêm qua.

Cái Vy nó nhờ con đưa ra bến xe sớm, hôm nay nó về thăm quê nội.

Em nói dối không chớp mắt.

Đi đâu thì phải nói với bố mẹ, với cô giúp việc 1 tiếng. Con gái con đứa có mồm mà như câm.

Thế hôm nay làm sao mà nghỉ học ?

Chắc tại con dậy sớm quá nên chóng mặt bố ạ, con mệt nên nghỉ ở nhà.

Hừ. Từ nay mày đi đâu khỏi nhà thì chết với tao. Dậy chuẩn bị ăn cơm nhanh.

Mẹ em nói đế vào.

Vâng. Bố mẹ xuống đi rồi con xuống !

Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để ăn mắng rồi nhưng lạ thay bố mẹ không biết chuyện nên chỉ mắng qua loa 1 chút. Trong người em đang rất buồn, rất mệt, nếu như phải nghe lời trách móc thì không biết đầu có bị nổ tung ra không nữa. Ăn cơm xong, em lên phòng, vì quá mệt nên em ngủ 1 mạch đến 1h sáng mới tỉnh.

Mở mắt ra thấy trời tối thui, bụng đói cồn cào, em bật đèn ngủ định đi ra ngoài vì đang mắc tè quá, thấy trên bàn để sẵn cơm canh từ bao giờ. Có lẽ em mải ngủ nên cô giúp việc không đánh thức. May quá, đang đói thì có cái để ăn. Ăn qua loa một chút em lại leo lên giường đi ngủ, lại nghĩ về anh, có lẽ anh đã sang bên đó đoàn tụ với mẹ rồi.

Thời ấy em còn nhỏ tuổi, nhà lại chẳng có ai đi nước ngoài bao giờ nên chuyện liên lạc là vô cùng khó khăn. Muốn hỏi thăm anh nhưng em đành chịu, chỉ mong anh đi đường bình an, đoàn tụ với mẹ và sớm quay về thôi. Mà cũng chẳng biết khi nào anh sẽ về nữa …

Thời gian vắng anh, em trầm tính hẳn đi, không còn chú ý đến những bộ quần áo bày biện ở những shop thời trang, không làm tóc, không trang điểm. Ăn mặc giản dị, ngày ngày đến trường , mong cho thời gian trôi thật nhanh. Nhờ vậy mà học lực của em tiến bộ hẳn lên, đang ở mức trung bình lên khá, bố mẹ em thì mừng lắm, thấy em ngoan bất thường lại giục đi nhà này nhà nọ mà chơi, học nhiều quá mụ đầu.

6 tháng , 1 năm trôi qua, 1 cuộc gọi , tin nhắn, 1 chút thông tin gì về anh cũng chẳng có. Cũng có những lúc nhớ anh, em vẫn đạp xe 1 mình đến công viên, mua vé và lên núi ngồi đúng chỗ ngày xưa em và anh vẫn đến. Có lần em ngồi từ chiều cho đến khi tối mịt mới chịu đứng dậy đi về. Buồn nhất là những buổi chiều mùa đông, gió thổi lá khô xào xạc, ngồi trên núi, ngắm nước sông dạt vào bờ. Cảm giác buồn vô hạn. Nhớ anh đến da diết.

—–

Khoảng thời gian vắng anh em cứ như vậy, học và học, lang thang một mình những chiều rảnh rỗi, đặc biệt không làm quen, kết bạn thêm ai mặc dù có rất nhiều người nhòm ngó.

Bắt đầu kỳ 2 của năm học lớp 12, anh đi được hơn 1 năm. Vẫn không có tin tức gì, em cũng quen hơn với điều này, đôi lúc cảm thấy hụt hẫng vì tin tức về anh cứ biệt tăm. Tự mình đa nghi, có khi nào anh đã có người mới, bên đó vui vẻ, anh đã quên em rồi không ?

Thời gian ấy ở trường em có đoàn giáo sinh về thực tập. Chủ yếu là các anh chị học sinh cũ của trường về thực tập, ngoài ra cũng có 1 số người ở nơi khác theo bạn bè về đây thực tập. Lớp em được nhà trường phân công cho 1 nhóm gồm 4 thầy cô giáo trẻ, vừa chủ nhiệm lớp, vừa dạy các bộ môn khác nhau.

Có 1 thầy là người nơi khác đến, ít nói , trầm tính, chính đặc điểm này khiến em cảm thấy ở thầy có 1 điểm gì đó cuốn hút lạ thường. Mặc cho các thầy cô còn lại giao lưu, bày trò, riêng thầy ấy chỉ cười và đôi lúc có nhắc nhở mấy câu. Vì có đoàn thực tập về nên trường lớp rất hay tổ chức những buổi hoạt động ngoại khóa, liên hoan rồi ăn uống.

Bọn lớp em toàn mấy đứa nhà giàu chịu chơi , cứ cuối tuần rảnh chúng lại bày trò đá bóng giao lưu với thầy cô thực tập. Thắng thua không quan trọng, cứ đá xong là cả hội đi hát hò, uống bia nước ngọt. Em tham gia không sót buổi nào, vì những giờ ngoại khóa cuối cấp như này rất vui vẻ.

Hôm ấy đang đá dở trận bóng thứ 2 thì trời mưa, cả đội nghỉ sớm và đi hát karaoke. Tâm trạng vui, em cũng làm vài cốc bia , cạn ly trăm phần trăm với bọn con trai. Hơn men ngấm vào người em lại thấy buồn, cầm mic hát liên tục mấy bài tâm trạng. Lúc sau khi đang hát dở bài Có khi nào rời xa của Bích Phương, thì thầy Q, người lạnh lùng nhất mà em ấn tượng đến hát chung. Cả lớp vỗ tay cổ vũ, em thì đang buồn nên mới hát vậy, chẳng biết vì sao thầy Q lại hứng thú với ca khúc của em.

Hát xong em lại quay ra uống bia, hôm nay kỳ lạ , em cứ muốn uống thật nhiều. Đến khi người say mềm thì mọi người kéo nhau về, hôm ấy thầy Q chủ động đưa em về nhà. Cô giúp việc mở cửa thấy em say thì hoảng hốt :

Cậu là ai thế ? Con bé nó bị làm sao vậy ?

Thầy Q vội nói :

Chào cô! Cháu là thầy giáo của em nhà mình, hôm nay lớp tổ chức ngoại khóa liên hoan nên em hơi quá chén, chắc tại vui quá nên vậy. Không sao đâu cô ạ.

Phiền cô đưa em vào nhà. Cháu xin phép ạ!

Nhìn thầy Q cũng ra dáng lịch sự nên cô giúp việc yên tâm đỡ em vào nhà.

Lớp 12 bố mẹ mua điện thoại cho em rồi nên hôm ấy nửa đêm hết hơi men tỉnh giấc, xem điện thoại em thấy tin nhắn từ số thầy Q.

Em đỡ mệt chưa ?

Hôm nay có tâm trạng gì à , hát nhiều bài buồn thế ?

Lần sau đừng uống nhiều bia vậy nhé! Không tốt cho sức khỏe đâu 😊.

Em hơi ngạc nhiên. Em đúng là có chút ấn tượng với thầy, nhưng đó chưa phải là thích. Chỉ là 1 chút ấn tượng cả về tính cách lẫn vẻ bề ngoài thôi. Hôm nay thầy quan tâm mình như này là sao ?

Em định nhắn lại cảm ơn thầy, nhưng khuya rồi sợ làm phiền nên em không nhắn nữa.

Sáng hôn sau khi ngủ dậy điện thoại lại có tin nhắn mới :

Em dậy chưa ? Đêm qua ngủ ngon không ? Em còn đau đầu không ?

Chúc em ngày mới tốt lành !

Bỗng nhiên có người quan tâm thế này tâm trạng em phấn chấn hơn hẳn. Em vui vẻ nhắn lại :

Em cảm ơn thầy ạ !

Tin nhắn đến ngay sau đó :

Em ăn sáng rồi chuẩn bị đi học đi.

Mình gặp nhau sau nhé.

“Mình” . Thầy nhắn mình ? Có chút không giống lắm … nhưng thôi, em còn phải chuẩn bị đến trường nữa. Suy nghĩ nhiều mất thời gian lắm. Em ăn sáng rồi đi học, giờ truy bài thầy Q cứ đi đi lại lại chỗ em kiểm tra, hỏi em xem đã làm bài tập chưa, hôm nay thế nào.

Thầy nói nhiều hơn mọi khi, đến con bạn ngồi cạnh cũng phải thắc mắc :

Ô. Này mày ơi! Ông Q hôm nay có vấn đề à, sao hỏi nhiều thế nhỉ ?

Em bật cười. Quả đúng vây, một người ngày thường rất ít khi nói chuyện thì hôm nay ôn tồn quá thì ai chẳng phát hiện ra ?

Đều đặn như thế, hàng ngày em luôn nhận được những câu hỏi han , quan tâm từ thầy Q. Đặc biệt em chú ý từ lúc thầy ấy bắt chuyện với em thì chưa 1 lần nào xưng hô Thầy với em bao giờ, toàn hỏi em thế này thế kia, tuyệt nhiên không xưng Thầy. Cũng đúng, tính ra thầy cũng hơn tụi em 4 tuổi, bên ngoài cũng cỡ anh trai em thôi mà. Điều này em có thể hiểu được.

Nhưng sự quan tâm ấy không hẳn chỉ là bạn bè, có những câu nói luôn khiến em phải suy nghĩ. Có lần trước lúc đi ngủ , thầy còn nhắn tin hỏi em đã chuẩn bị ngủ chưa, nếu chưa có thể nói chuyện cùng anh một lát được không ? Ừ thì cũng là người lịch sự, tử tế với nhau, theo cảm nhận của em, nên hôm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ cũng phải nói chuyện 1 tí. Rồi dần dần thành nhiều tí, việc nói chuyện với Thầy q, rồi gặp gỡ trên lớp đã khiến em quên hẳn đi việc nhớ nhung, muộn phiền về anh ny bên Đài Loan. Em chợt nhận ra thời gian này em chưa đến công viên và lên núi 1 lần nào ? Có lẽ nào ? Em đã thích Q thật rồi ?

Thầy chỉ quan tâm, trò chuyện hằng ngày, chưa 1 lần nói yêu hay nhớ nhung gì cả, nhưng việc đó khiến em cảm thấy thiếu nếu 1 ngày ko thấy tin nhắn của Q.

Dịp 26/3, trường tổ chức cắm trại, thời gian chuẩn bị mất mấy tuần, hầu như chiều nào thầy trò cũng tập trung làm. Có khi còn làm cả buổi tối nữa , những ngày như vậy, Thầy Q luôn là người đưa em về. Đến hôm cắm trại liên hoan xong, cả lớp lại đi hát, em lại uống bia và hát. Hôm ấy Q cũng hát cùng, chủ động uống bia cùng em nữa. Em hỏi :

Bia không tốt mà ? Sao thầy còn uống ?

Hôm nay A muốn uống cùng em. Nói rồi Q đưa cốc lên làm 1 hơi hết sạch. Chẳng biết bọn em uống bao nhiêu, nhưng đến khi về, cả bọ đứa nào đi cũng siêu vẹo cả. Tuy say nhưng thầy Q vẫn đưa em về. Gần đến nhà em thầy dừng lại nói chuyện 1 lúc. Em say quá cứ dựa vào người thầy. Q chủ động ôm em vào người thì thào :

Anh yêu em !

Em nghe không rõ , hỏi lại :

Cái gì cơ ạ ?

Anh yêu em!

Q nhắc lại 1 lần nữa, như sợ em không nghe thấy, Q nói chậm và to hơn 1 chút. Lần này em đã nghe ra, nhưng lại muốn được nghe thêm lầm nữa, liền giả vờ say :

Anh nói gì vậy ?

Em ngẩng cao đầu lên nhìn thẳng vào mắt Q. Q lại tiếp tục :

Anh yêu em !

Em khẽ cười vì mình đã nghe đúng rồi. Đương lúc định quay mặt đi thì Q dùng tay đỡ mặt em lại và khóa môi em. Là Q đang hôn em. Hai đứa chạm môi. Em khẽ cựa quậy để né tránh, em không biết mình có yêu Q thật lòng chưa nhưng cả người Q ghì em vào bức tường , tay ôm chặt không cho em cơ hội từ chối. Q ôm em và hôn cuồng nhiệt, 1 lát rồi buông ra đưa em về. Cả đoạn đường không ai nói thêm câu gì nữa.