Chương 20

Những vết bầm tím trên người em dần dần cũng đỡ thâm và sưng hơn trước, may mắn là không bị trầy xước gì vì đi học em ăn mặc quần Jean áo sơ mi kín đáo. Những vết tím bầm ấy lâu dần nó mờ đi, không để lại sẹo như những vết trầy xước. Tuy nhiên từ trong xương cốt vẫn đau âm ỉ. Thỉnh thoảng nó lại phát lên và đau, cái thai còn nhỏ nên khi bị sảy em không bị rong huyết nhiều, một vài ngày là trở lại bình thường như trước.

Duy chỉ có tâm lý khiến em không vui vẻ hơn được, những gì em đã chịu đựng thời gian qua quả thật khiến em mệt mỏi và kiệt sức. Em nghĩ đến chuyện bỏ học, em không muốn học hành gì ở đây nữa cả. Những gì là tự do, trước đây em thích tự do, được xa nhà, xa bố mẹ để được bay nhảy, làm theo ý mình muốn thì bây giờ chính em lại chán ghét điều đó. Tự nhiên em muốn về với bố mẹ, những lúc yếu lòng em muốn được mẹ vỗ về, quan tâm như khi còn là 1 đứa trẻ thơ.

Em thấy mình lạc lõng quá, cô đơn không có điểm tựa cho chính mình vào khoảng thời gian này. Nhưng em lại không thể về được, cơ thể em chưa bình phục hoàn toàn, mặt vẫn còn thâm, tay chân vẫn bầm tím, gương mặt tiều tụy và mệt mỏi. Đôi lúc em yếu lòng, muốn bỏ cái tôi của mình đi, muốn gọi cho Cường 1 cuộc , nói rằng em cũng rất nhớ anh ấy, em nhớ anh đến da diết. Anh có biết không ? Nhưng em lại không làm thế .

Nghĩ đến chuyện đứa con trong bụng, em lại cảm thấy mình có lỗi với Cường, tự em đã bỏ đi đứa con của em và anh. Hành động tàn nhẫn đó khiến em thấy mình không xứng đáng với anh ấy nữa. Miệng em nói yêu anh, nhớ anh, vậy tại sao em nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của anh ấy gửi gắm trong cơ thể em ? Suy cho cùng, những gì hôm nay em đang trải qua chính là hậu quả của việc em thiếu hiểu biết. Thiếu suy nghĩ, sống không có trách nhiệm, không biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có. Người như em thì chắc không xứng để có được tình yêu trọn vẹn …

Cũng khá lâu kể từ khi lên trường bắt đầu năm học mới em chưa về nhà. Khoảng 2 tháng gì đó, quãng thời gian này với em mà nói như 2 năm không hơn không kém. Xảy ra bao nhiêu chuyện, thân thể yếu đuối này 2 lần bị người ta đánh đập, sảy thai, tâm tư héo mòn vì chuyện tình trai gái. Nhìn lại thôi mà em cũng thấy đau lòng rồi. Hơn 1 tháng kể từ ngày nằm viện, những vết thương gần như bình phục hoàn toàn, da dẻ em nhẵn mịn và trông có sức sống hơn. Em soi gương thấy mình đẹp lại như trước thì cũng tự tin hơn hẳn, dự định cuối tuần sẽ về quê thăm bố mẹ, cũng lâu quá rồi còn gì.

Cường lâu rồi một tin hỏi thăm em cũng không thấy, 1 lời nhắn nhủ yêu thương em mong chờ anh cũng chẳng gửi. Không lẽ duyên của em và anh ấy thực sự đã chẳng có gì từ khi bắt đầu sao ? Dịp 20/10 năm ấy đúng vào ngày thứ cuối tuần, em định sáng thứ 7 được nghỉ học sẽ đón xe về quê ngay. Tối hôm thứ 6, em đi ăn cơm về tắm giặt các thứ chưa xong thì mẹ gọi điện thoại. Em bận tắm nên không nghe được, mẹ gọi mấy cuộc liên tiếp. Bình thường nếu như mẹ gọi em chỉ gọi 1 lần, không được thì sẽ nhắn tin nói mở máy thì gọi lại cho mẹ.

Không hiểu sao hôm nay mẹ gọi nhiều thế nữa khiến em tắm gội không yên ? Lát sau em gọi lại, mẹ nghe máy xong trách luôn :

Con làm gì mà mẹ gọi 3 4 cuộc không nghe máy thế ?

Mẹ à ! Con đang bận tắm, mẹ gọi nhiều thế có việg gì không ạ ?

Có việc mẹ mới nói chứ ?

Việc gì ạ ?

Ờ lại hỏi mẹ nữa ? Con đi mấy tháng rồi có chịu về qua nhà 1 chút không ? Có biết ngày mai là ngày gì không ?

Ngày cuối tuần chứ gì nữa ạ ?

Ôi giời ơi con với cái, nó quan tâm mẹ nó thế đấy.

Mẹ vòng vo thế ? Thì mai con về thăm nhà là được mà mẹ. Mẹ bảo cô bếp làm món gì ngon nhé, con thèm cơm nhà quá.

Cha bố cô, không về vậy cô chết đói chắc ?

Vâng. Con sắp chết đói đây này.

Đã hết tiền rồi à ? Tháng rồi mẹ cho dư 1 triệu đấy, tiêu gì mà khϊếp thế ?

Không phải hết tiền, tại con nhớ nhà nhớ mẹ nên thế. Con còn tiền mà ?

Gớm.. nỡm . Hôm nay nó lại nói nhớ mẹ đấy, ngày mai là ngày của các mẹ đấy, về có gì mua cho mẹ, đẹp đẹp vào mẹ gửi tiền cho.

Vâng con nhớ rồi. Đúng là ngày của mẹ có khác, mẹ nhớ dai thế ?

Thì cả năm mới có mấy lần, phải tranh thủ mà đòi quà của mấy bố con chứ ?

Vậy mẹ có quà cho con không ?

Mày là phụ nữ chưa mà đòi quà ?

Ơ thế con ko đc à ?

20/10: Hội Liên Hiệp phụ nữ Việt Nam. Con chưa có chồng mà đòi phụ nữ ? Đòi quà ?

Ơ. Con cũng là phụ nữ rồi … em nghĩ thế nhưng cũng may không nói ra. Hihi.

Trước khi tắt máy mẹ còn bảo là mai nhớ về sớm, nhà mình có khách đấy !

Khách nào thế mẹ ?

Cứ về rồi biết! Thế nhá, mẹ tắt máy đây.

Mẹ em tắt máy xong còn cười ha hả sảng khoái. Thề, chưa bao giờ thấy bà vui vẻ như vậy luôn. Chả biết là khách nào nữa ? Tò mò quá nhỉ. Hay là anh trai mình dẫn bạn gái về ra mắt nhỉ. Trời ơi vậy thì đúng là nên về còn gì nữa ? Nghĩ lại thấy vui, sấy khô tóc xong em mặc đồ rồi đi dạo phố, tìm mấy món đồ đẹp đẹp lựa mua về làm quà cho mẹ. Mẹ chỉ thích những thứ gái diệu mua về nên phải chọn thật kỹ, các bà làm cơ quan bây giờ đi đâu chải truốt kỹ lắm, hơn cả thanh niên tụi em bây giờ.

Cũng lâu chưa về nên sáng hôm sau em dậy sớm từ gần 5h sáng chuẩn bị rồi lên xe. Về nhà chưa đến 8h , cảm giác đi trệ đường về nhà thật thích. Đến nơi, em bấm chuông, cô giúp việc ra mở cửa , gặp em cô cứ cười tỉm:

MY về hả cháu ! Vào nhà đi, nay về sớm này chắc sáng dậy sớm chuẩn bị hả ?

Cháu chào cô ! Hihi mấy khi về nhà nên cháu dậy sớm 1 chút thôi ạ.

Ừ. Dậy sớm đã ăn uống gì chưa ? Chắc vội đi xe nên chưa ăn gì đúng không ? Vào nhà đi, sáng nay cô nấu cháo hải sản, có cả bề bề cháu thích đấy, to mà ngon lắm.

Uầy. Sướиɠ thế ! Nghe đã thèm rồi. Lâu lắm cháu chưa được ăn món này cô làm, cô xách giúp cháu túi đồ với ..

Gì mà nhiều thế ?

À quần áo cho mẹ cháu, cháu mua cho cô 2 bộ đấy, cô mặc thử xem thế nào. Chắc là hợp đấy ạ !

Nay còn có quà cho cô nữa à ? Cô cảm ơn nhé.

Hihi hôm nay 20/10 mà cô. Không có gì đâu ạ …

Cô giúp việc có quà thì vui lắm. Hăm hở đem đồ vào nhà, em đi vào thì thấy bếp núc nấu nướng thơm lừng cả nhà lên. Thèm muốn chết vậy đó ! Định nhón 1 miếng thì mẹ em từ trong đi ra thấy mắng yêu:

Con gái con đứa tay chân chưa rửa gì cả đã bốc nhón!

A. Mẹ. Con chào mẹ.

Vâng. Chào chị. Về lâu chưa ?

Con vừa về xong, con đói quá mẹ ạ. Cho con nhón 1 miếng thôi.

Không đợi mẹ đồng ý em cho cả 2 tay xuống bàn ăn nhón mỗi thứ một miếng cho đầy miệng nhai ngồm ngoàm.

Ngon quá mẹ ạ !

Thôi ăn hết đi, nhìn tướng ăn chết khϊếp.

Hihi. Thì hôm qua con bảo thèm ăn mà nị ..

Hôm nay mẹ không đi làm à ?

Chiều mẹ đi trực ca, hôm nay cuối tuần mà !

Vậy bố đâu ạ ?

Bố đang đi sang bác Nam đánh cờ. Chiều tối hai bố mẹ đi trực cả.

Èo. Chán thế. Tưởng tối nay cả nhà đc đi chơi chứ ?

Ở HN chơi chưa chán à ?

Nhưng về nhà tiêu tiền của mẹ sướиɠ hơn, ở đây tiêu gì cũng phải dè chừng không thì nhịn đói cả tháng à ?

Cha bố cô, lắm chuyện !

Rửa chân tay thay đồ đi. Cháo hải sản cô Dung đang phần con kia kìa, ăn đi cho nóng.

Vâng.

Em lật đật định lên thay đồ. Nhưng chợt nghĩ ra chuyện tối qua nên hỏi lại :

Ớ. Mẹ ơi, nhà mình có khách nào thế mẹ ?

Anh có bạn gái à mẹ ? Đâu đâu ? Anh đâu , con xem nào. Có xinh không mẹ. Hihi mẹ sướиɠ nhé, sắp có cháu nội bế rồi.

Anh cô không về. Làm gì đã có cháu nội cơ chứ ? Cả năm về được mấy lần hỏi mãi chả thấy bảo gì cả. Con với cái khó bảo thế chứ ?

Ơ vậy không phải à ? Con tưởng …

Có khách nhưng mà không vội. Ăn sáng đi.

Nói xong mẹ em xách túi đồ em mua về rồi chạy về phòng thay ướm, vừa mặc vừa khen :

Khϊếp, sao mà đẹp thế hả con ?

Hôm trước mẹ xem mấy shop online trên mạng mà không có mẫu này đấy.

Mẹ thích thì cứ đưa con tiền là được, cái gì trên chỗ con học chả có. Chỉ không có tiền thôi.

Thích nhỉ. Lần sau về mẹ lại nhờ mua mẫu khác, kiểu này mấy cô bạn mẹ lại phát hờn vì ghen cho mà xem. Haha mấy bà toàn chọn mẫu bà thím , quê không chịu được …

Mẹ em vừa thử đồ vừa nói 1 mình vui vẻ, em thấy vui lây, ngồi 5 phút mà giải quyết gọn gàng tô cháo hải sản ngọt lịm, phê như chưa bao giờ được ăn. Ăn xong em lên gác định thay đồ tắm rửa tí, đi xe khách xong người cứ bí bách khó chịu kiểu gì ấy, chắc tại nhiều người với cả mặc quần Jean cũng không được co giãn cho lắm.

Phòng em không có ai ngoài em ở cả, trước lúc lên trường em đã khóa cẩn thận rồi. Ngoài em và bố mẹ ra không ai có chìa khóa. Ơ nhìn kìa, phòng em không khóa mà còn đóng kín, cài chốt từ bên trong nữa. Lạ nhỉ , ai ở phòng mình thế này ? Mẹ đang thay đồ, bố thì sang bác hàng xóm ?

Mẹ ơi, mẹ ở trong phòng con à ?

Đâu có. Mẹ bên phòng mẹ mà .

Ơ. Vậy ai mở cửa phòng nhỉ. Em thấy hơi bực vì không gian riêng bị xâm phạm, hậm hực vặn chốt cửa rồi đẩy ra. Ngạc nhiên chưa, trên chiếc giường màu hường ngập tràn vị công chúa của em có một nam thanh niên đang nằm quay lưng ra phía ngoài. Vậy là sao ? Khách mà mẹ nói đây à ? Quá đáng rồi nha, khách của mẹ thì mẹ cho ở phòng của anh cả ấy, tại sao đàn ông con trai lại vào phòng người ta làm gì ?

Mẹ ! Mẹ ơi !

Em đang định gào to lên xem ai thì bất ngờ người con trai ấy vùng dậy, chạy từ trên giường xuống dưới đất với tốc độ chóng mặt, chính em còn không phản ứng kịp. Anh ta chạy đến bịt chặt mồm em lại, không cho hét to, bất ngờ còn vặn chốt cửa khóa trái bên trong lại.

Hai mắt em mở to tròn vì ngạc nhiên. Ngạc nhiên hết sức ngạc nhiên. Không thể tưởng tượng nổi tại sao người con trai này lại xuất hiện trước mặt em, sao anh ấy lại có thể chứ ? Em im lặng đờ đẫn, đứng im như thế nhìn vào mặt anh ấy. Giây phút ấy anh cũng nhìn em, chẳng nói 1 lời. Tay chân em rụng rời vì mừng, vì vui, vì xúc động. Anh đã tìm em rồi, anh thực sự vẫn còn quan tâm em, bằng mọi cách anh đã tìm đến đây. Từ khi nào chứ ? Có lẽ anh chính là vị khách mẹ nói tối qua sao ?

Cô giúp việc hôm nay biểu hiện cũng rất lạ, vui vẻ lạ thường, bếp núc bận rộn ngập tràn mùi xào nấu..hừm… còn đặc biệt nấu cháo hải sản nữa, biết anh ấy ở trên miền ngược nên chiêu đãi hải sản chứ gì ? Còn chọn bề bề cỡ to đùng nữa chứ. Ghét thật, tưởng là chuẩn bị cho con gái cơ đấy ..

Anh thấy em ngoan ngoãn không nói gì nữa thì từ tử thả lỏng tay ra, không bịt miệng em nữa. Em vẫn chưa hết ngạc nhiên, hai đứa đứng đối diện nhìn nhau, trăm nghìn câu hỏi đang hiện hữu trong đầu em lúc này, chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Anh ấy nói trước :

Anh chờ em lâu lắm rồi đấy !

Sao anh biết nhà em ở đây ? Anh đến đây từ khi nào ?

Từ hôm qua. Chiều qua.

Nhưng làm thế nào anh biết chính xác được đây là nhà em ? Không lẽ anh là ma sao ? Cả nhà em ở đâu anh cũng biết nữa ?

Ừ. Anh là con ma Rừng đấy, cái gì anh cũng biết, anh biết cả em cũng rất nhớ anh nữa. Đúng không ?

Nói bậy. Ai mà nhớ anh chứ ?

Thế không phải à ?

Anh ấy cười mỉm, không phân bua nữa, tiến đến và ôm em vào lòng. Mùi hương ấy vẫn quen thuộv đến như vậy, vòng tay ấm áp.

Chúc em 20/10 vui vẻ, xinh đẹp !

Nhưng đâu phải ngày của em.

Vậy ngày của ai ?

Mẹ em bảo là ngày phụ nữ Việt Nam, em đã có chồng đâu mà đòi làm phụ nữ ?

Thế à ? Anh tưởng là cứ gần gũi với người khác giới là thành phụ nữ rồi ?

Em đẩy anh ấy ra , không cho anh ôm nữa, anh lại kéo tay em ngồi vào lòng, hai đứa ngồi xuống giường nói chuyện.

Vậy cũng coi như em là phụ nữ rồi, nhưng quà của em đâu, anh chúc suông vậy em không nhận !

Em là gì của anh mà đòi nhận quà ?

Anh ấy quay mặt em lại rồi nhìn tinh nghịch.

Em chẳng là gì cả. Nhưng là ngày phụ nữ thì em đáng được nhận quà.

Nói xong vẻ mặt em có chút phụng phịu, giận dỗi.

Thôi anh xin, anh có quà cho em mà. Đảm bảo em ngạc nhiên. Cười lên xem nào ??

Em khẽ mỉm cười, mặt vẫn còn đơ không cảm xúc.

Em còn thích bày trò với anh nữa à ?

Anh chưa kể tội em đâu đấy !

Em có tội gì mà kể !

Em cứ cứng miệng đi, lát anh sẽ tâm sự với bác gái chuyện con gái bác đi du lịch ban đêm tận Mộc Châu …

Anh xấu tính, anh mà nói thì em đi luôn đấy. Không ở nhà nữa đâu.

Em đi thì anh cũng đi. Sợ gì ?

Em không cho anh đi.

Anh cứ đi. Anh thích đi đâu mà chẳng được, giường của em anh ngủ suốt đêm qua rồi đấy.

Ai cho phép !

Hai bác bảo anh cứ lên đây mà nghỉ ngơi. Anh lên ngay, dại gì không lên chứ ? Người em chỗ nào anh cũng nâng niu rồi. Phòng ngủ thì có là gì chứ ?

Anh ấy nói vậy xong em liền đẩy ra, mồm miệng lanh lẹ quá … huhu.

Đáng ghét, dám tìm đến tận nhà em xong còn dám dọa em mang chuyện em đi du lịch ra để em sợ nữa.

Mặt em xụ ra vì bị nhắc đến chuyện cũ.

Thôi, vậy anh không nói nữa. Em đi xe có mệt không ?

Lại không mệt ? Anh về đây còn chẳng nói gì với em ? Anh là bạn bố mẹ em hay bạn em vậy ?

Anh là bạn em , là con dể của bố mẹ em !!!

Anh nói gì vậy ?

Thì không đúng à ? Anh lấy con gái của bố mẹ em thì là con dể chứ gì nữa.

Ai lấy anh ?

Em chứ ai. Không lẽ anh lấy cô giúp việc à ?

Tào lao…

Anh ấy giữ hai tay em lại không cho vùng vẫy nữa, nhẹ nhàng hôn lên má em.

Anh nhớ em !

Cả giận em nữa, vẫn còn rất giận đây này .

Mặc kệ anh, em không biết !

Em vô tâm vậy, cái gì anh nói em cũng không biết , không quan tâm. Để xem em còn cứng họng được không ?

Nói đoạn anh đặt lên môi em nụ hôn ngọt lịm, hai cánh môi mềm, em nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn từ anh ấy, hai cánh tay anh vòng ra sau ôm chặt em lại, nụ hôn đắm đuối chất chứa bao nhung nhớ, giận hờn.. cả 1 chút gì đó khao khát nữa.

Em không nhớ anh thật à ? Không nhớ mà hôn người ta ngọt thế ?

Anh hôn trước mà … xấu tính.

Thì em cũng hôn lại anh mà ..

Thôi em đi thay đồ đây, mặc đồ này khó chịu quá, Anh ra ngoài đi .

Việc gì anh phải đi đâu. Chỗ nào anh cũng nhìn thấy cả rồi, em cứ thay đi anh không làm gì đâu mà sợ.

Nhưng hai đứa trong 1 phòng mẹ nghi ngờ đấy, anh xuống đi không lát mẹ cười chết!

Thì em vào trong mà thay, anh chờ. Nhưng mà mặc kín đáo 1 tí, nếu không anh không cho em xuống nhà đâu ?

Không cho thì anh làm gì ?

Em còn hỏi nữa … nhanh đi ra anh cho xem cái này.

Em tắm qua 1 lượt, sức nước hoa và mặc chiếc váy dài quá gối, họa tiết và màu nhẹ nhàng tươi mát đi ra. Anh ấy đang ngồi nghĩ gì đó đăm chiêu, thấy em ra liền kéo tay em ngồi vào lòng như khi trước, tranh thủ hít hà mùi hương từ cơ thể em vừa tắm xong :

Thơm thế !

Em thế này anh làm sao mà chịu được ?

Em cấm ! Tuyệt đối không có làm gì hết, em với anh chỉ là bạn thôi. Bây giờ em đi xuống nhà đây, cứ ngồi trên này trăm phần trăm sẽ bị nghi ngờ .

Từ từ. Khoan hãy xuống, em có muốn xem món quà anh tặng em không ?

Em gật đầu.

Anh ấy cho em ngồi xuống giường rồi đứng dậy, lấy từ sau cánh tủ gỗ ra một tấm gì đó được bao bọc kỹ lưỡng, bên ngoài còn bọc nilon chắc chắn. Tự tay anh gỡ tấm bọc dán ra, bên trong là 1 bức tranh khá lớn, bằng nửa chiếc giường ngủ của em. Điều bất ngờ hơn chính là trong bức tranh, một cô gái má hơi ửng hồng vì trời nắng, hai mắt trong veo, mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, miệng cười rạng rỡ đang vui đùa bên vườn đào. Không ai khác, cô gái ấy chính là em. Phía dưới còn in 1 dòng chữ tên em và câu ký hiệu nhỏ :

MC ! ANE …

MC LÀ Mộc Châu sao ? Hay MC là MY CƯỜNG ???

Anh chụp em từ khi nào vậy ?

Từ hôm ấy, anh thấy đẹp nên phóng to làm kỷ niệm, tặng em 1 cái, ở nhà anh treo 1 cái như thế này nữa.

Em có thích không ?

Thích !

Em cảm động trước món quà của anh ấy. Người con gái trong nắng chiều Tây Bắc, rừng cây trái xanh mướt, vẻ đẹp mơn mởn của cô gái tuổi đôi mươi ngập tràn sức sống. Có lẽ là bức tranh đẹp nhất của em từ trước đến giờ.

Em thích là được, thôi đi xuống nhà đi, lúc khác anh sẽ tính chuyện cũ của em.

Em giãy nảy :

Lại còn chuyện cũ gì nữa. Em chẳng có chuyện gì cho anh tính cả.

Em không. Nhưng mà anh có đấy, nhiều là đằng khác, anh ghi nhớ cả trong đầu đây này. Xem em chối thế nào.

Ứ đâu. Em chẳng biết gì hết ..

Lúc ấy xem anh phạt em thế nào, thôi theo anh đi xuống !