Chương 14.1: Mắt chó con

Ngoài cầu thang là một khoảng yên tĩnh, sau khi cúp điện thoại thì chỉ còn lại một mình cô ở đó khóc thút thít.

Vu Tiêu Băng đặt cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm xuống đất không ngừng rơi lệ, cô không biết tại sao mình lại khó chịu đến vậy, trái tim giống như sắp nổ tung ra.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Vu Tiêu Băng vùi đầu vào cánh tay muốn tránh đối phương. Một lát sau, cô phát hiện người đó dường như đã dừng lại bên cạnh mình.

Không hiểu sao Vu Tiêu Băng lại khẩn trương, ngón tay cô run rẩy, không biết có phải là người kia đến hay không.

Nhưng thực tế thì lại không trùng hợp giống như trong phim. Sau khi đối phương mở miệng nói chuyện, Vu Tiêu Băng nghe tiếng thì biết không phải là anh.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi hút thuốc ở phía dưới, đã hút xong rồi, nhưng cô gọi điện thoại lại khóc nên tôi cũng không tiện đi lên."

Cô lau khô nước mắt lên quần áo của mình, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy người đàn ông kia đang giơ tay về phía mình, trong tay anh ta còn cầm một tờ khăn giấy.

Đây là người tối hôm qua cô đã gặp, phó phòng của Phòng tài vụ - Quách Nghĩa Tường.

Bởi vì phòng của bọn họ không có trưởng phòng, ngoài trừ hơi thấp một chút thì vóc dáng của anh ta rất đẹp trai gọn gàng, nên rất dễ nhớ, ấn tượng của Vu Tiêu Băng đối với anh ta cũng sâu hơn một chút.

Cô nhận lấy khăn giấy lau khóe mắt, đứng dậy cúi đầu nói lời cảm ơn với anh ta.

"Cảm ơn anh."

Quách Nghĩa Tường hơi nhíu mày, nhìn cô hỏi: "Cô muốn từ chức sao?"

Vu Tiêu Băng gật đầu, không lên tiếng.

Quách Nghĩa Tường lại nói: "Thật ra thì tôi cũng có ý định từ chức, tối hôm qua nghe trưởng ban Hoàng nói trước đây cô là họa sĩ nên tôi đã nghĩ cô biết vẽ thì sao còn chạy tới nơi công trường cực khổ này làm gì."

Vu Tiêu Băng bị dời đi sự chú ý, giọng nói cũng không còn khàn khàn như vừa rồi nữa.

Cô lắc đầu: "Vẽ cũng không được, không tốt cho cổ, bả vai, xương sống và cánh tay, bàn tay."

"Cô đi làm ở đây cũng coi như là đang bán mạng rồi." Anh ta không kìm được cười ra tiếng, vẻ mặt Vu Tiêu Băng cũng hơi giãn ra, cô cong khóe môi, cúi đầu dụi mắt một cái.

"Tôi có thể mua một bản thiết kế của cô hay không? Cô hãy vẽ giúp tôi một chân dung hoạt hình, là cái loại nhìn hình phác thảo ấy, tôi trả tiền cho cô."

Vu Tiêu Băng lập tức ngẩng đầu khoát khoát tay với anh ta: "Không cần đâu, vẽ cái đó rất nhanh."

"Đừng, không thể làm phiền cô được. Tôi biết họa sĩ các cô thường xuyên có người tìm tới, nói gì mà cô là họa sĩ phải không? Vậy cô giúp tôi thiết kế một chút nhé? Sau đó cô đòi tiền anh ta thì anh ta lại nói bạn bè với nhau mà còn lấy tiền hay sao? Thứ người như vậy có phải rất phiền không?"

Lần này, Vu Tiêu Băng thật sự bị chọc cười.

Ánh nước trong đôi mắt cô còn chưa khô, đôi mắt chó con sạch sẽ rủ xuống trông rất mềm mại, khuôn mặt như em bé rất có sức hấp dẫn làm cho cô trông giống như em gái nhà bên vậy. Vào lúc này, cả người cô đều mang theo cảm giác ngốc nghếch.

Quách Nghĩa Tường đột nhiên cảm thấy dáng vẻ cô khi cười lên rất ngọt ngào, cũng không kém bạn gái cũ của anh ta là bao.