Chương 17.1: Cà vạt

Tối hôm qua, bức chân dung đầu người mà Quách Nghĩa Tường hẹn với cô cuối cùng cũng hoàn thành, sáng sớm, Vu Tiêu Băng vừa đi làm đã gửi qua cho anh ta.

Đại khái là khoảng 9 giờ 20 phút, trong lúc Vu Tiêu Băng mở Wechat thì phát hiện ảnh đại diện của Quách Nghĩa Tường đã thay đổi, anh ta dùng bức tranh mà cô đã vẽ.

Quách: [Cảm ơn, vẽ rất đẹp.]

Quách: [Trưa thứ bảy tuần này anh mời em ăn cơm, em có thời gian không?]

Vu Tiêu Băng ở Bắc Kinh không muốn làm bất cứ chuyện gì, cô cũng không thích ra ngoài chơi, vì vậy liền trực tiếp trả lời tin nhắn của Quách Nghĩa Tường: “Em không có thời gian, cảm ơn anh.”

Vừa nhắn xong bên wechat, trên QQ lại đột nhiên có người bên bộ phận dự án tìm cô, gửi cho cô một đơn xin mua hạn mức.

Một thời gian trước, Vu Tiêu Băng mới bắt đầu tiếp xúc với những thứ này, cô dựa trên những ghi chú trước đó, kiểm tra lại định dạng và nội dung bắt buộc phải có, sau khi đánh thì in ra rồi đứng dậy rời khỏi vị trí làm việc.

Buổi sáng, lãnh đạo thường ở trong phòng làm việc, Vu Tiêu Băng cầm bút và văn kiện đi đến gõ cửa phòng, trưởng phòng Hồ đang đứng gọi điện trước một chậu cây xanh, giơ tay ra hiệu cho Vu Tiêu Băng đợi một chút.

Thế là cô lại thành thật đứng sang bên cạnh nhìn, đối phương nghe điện thoại xong liền ngồi vào ghế làm việc ở trong phòng, nhận lấy tờ đơn của cô đưa rồi bắt đầu xem, một bên ký một bên hỏi:

“Gần đây có quen với công việc không? Còn muốn từ chức nữa không?”

Lúc ấy, Vu Tiêu Băng muốn từ chức nhưng lại không bàn bạc qua với trưởng phòng Hồ, lúc này bị ông hỏi đến, không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh.

Cô có chút câu nệ, nói: “Gần đây đã quen rồi, các đồng nghiệp bên này cũng rất tốt, cháu sẽ làm tiếp ạ.”

Trưởng phòng Hồ ký đơn xong liền đẩy qua đưa cho cô, Vu Tiêu Băng nhận lấy, quay người đang muốn đi ra ngoài, trưởng phòng Hồ đột nhiên ngăn cô lại.

“Tiêu Băng, cô qua đây một chút.”

Vu Tiêu Băng chưa từng bị lãnh đạo gọi như vậy bao giờ, lúc trước đều gọi cô là Tiểu Vu, cô tưởng rằng có chuyện gì muốn dặn dò cô, bước chân ngay lập tức dừng lại: “Ngài nói đi.”

“Chú của cháu rất thân với tôi, anh ta bảo tôi chiếu cố ới cháu nhiều một chút, công việc chúng ta có gì nói nấy, cháu cố gắng làm, có điều trong cuộc sống có thể giúp tôi vẫn sẽ giúp cháu một chút.”

“A?” Vu Tiêu Băng có chút mơ hồ, không biết rốt cuộc Hồ Lợi Hồng muốn nói cái gì.

Ông ta ngồi im lặng một lát, ngón tay gõ xuống bàn vài cái, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Bên tài vụ có một người cũng không tồi, cũng là từ đại học 211 tốt nghiệp đó, năm nay 31 tuổi, lớn hơn cháu 2 tuổi, cậu ta là người Đại Liên, Liên Ninh, xe và phòng đều mua ở Đại Liên rồi, bố mẹ đều có lương hưu, cháu có muốn làm quen với cậu ta một chút không?”

Vu Tiêu Băng nghe đến đây, trong nháy mắt liền hiểu ra, đây là Hồ Lợi Hồng đang giúp cô xem mắt.

Cô không dám làm mất mặt lãnh đạo, gật đầu.

“Được ạ, cháu làm quen một chút, cảm ơn chú.”

“Ừm, cháu với cậu ta tiếp xúc một chút, chú gửi wechat của cậu ta qua cho cháu.” Ông ta vừa nói vừa lấy điện thoại bắt đầu lướt.

“Ha ha, vậy chào chú, cháu đi ra ngoài trước.”

“Mau đi đi.”