Chương 17.2: Cà vạt

Từ văn phòng bước ra, Vu Tiêu Băng không nhịn được thở ra một hơi, cô đóng dấu vào tờ đơn đã ký, sau đó đem bản scan gửi đến bộ phận dự án.

Cô mở wechat một lần nữa, lại nhận được mấy tin nhắn, Hồ Lợi Hồng gửi cho cô danh thϊếp của một người.

Là Quách Nghĩa Tường.



Ngay tại chỗ, Vu Tiêu Băng liền hoảng loạn.

Bây giờ, cô không muốn bàn đến chuyện yêu đương một chút nào, chuyện người yêu cũ của cô trước khi kết hôn đã ngủ cùng bạn thân của cô thì không nhắc đến nữa, mấu chốt là Bùi Dịch cũng xuất hiện rồi.

Đối với cô mà nói, không còn thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nhưng cùng với đó, năm nay cô đã 29 tuổi rồi, chẳng mấy mà đến tuổi 30, đây cũng là độ tuổi mà người xung quanh đang nóng lòng muốn kết hôn.

Vu Tiêu Băng nhìn vào ảnh đại diện của Quách Nghĩa Tường trong máy tính, tối qua, khi một mạch vẽ tranh xong, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có quan hệ hôn nhân với anh ta.

Nhưng cô cũng không thể cứ tiếp tục đắm chìm trong cái bóng của Bùi Dịch.

Rõ ràng biết khoảng cách với anh lớn như thế nào nhưng vẫn muốn xích lại gần, ngay cả khi tình cảm bị tổn thương, người khác cũng chỉ biết cười cô là người ngốc nói mê.

Vu Tiêu Băng đóng cửa sổ lại, bình tĩnh lại một chút, bắt đầu làm việc, đợi đến lúc sắp tan làm, cô gửi cho Hồ Lợi Hồng rằng đã nhận được tin nhắn.

Sau khi đồng ý chuyện này, Vu Tiêu Băng cảm thấy cả người đều khó chịu, nhưng ngày kia chính là thứ bảy rồi, cô không thể không bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đối phó với bữa ăn hôm đó.

Sau khi về đến kí túc xá, cô lại bắt đầu đối mặt với cái cảm giác ở khắp mọi nơi, Bùi Dịch đã từng sống ở đây, cô rất muốn phớt lờ nó, nhưng càng không để ý thì lại càng nhớ đến anh.

Vu Tiêu Băng đi tắm, sau khi ra ngoài mở vali, bắt đầu tìm quần áo để mặc ra ngoài vào thứ bảy tuần này.

Cô hy vọng có thể giữ được phép lịch sự cơ bản nhất đối với Quách Nghĩa Tường, cho dù là từ chối cũng phải khiến cho đối phương cảm nhận được sự tôn trọng của cô.

Phối đồ một lúc, Vu Tiêu Băng đặt mông ngồi lên giường, nhìn vào vali rồi thở dài một tiếng, cô có rất nhiều quần áo nhưng căn bản không mang theo, bây giờ gửi từ nhà tới cũng không kịp nữa rồi.

Bỏ đi…Vẫn nên đi thì hơn.

Vu Tiêu Băng gấp lại tất cả quần áo, cũng không định để lại trong vali nữa, mở tủ quần áo rồi bắt đầu cất đồ vào, cái treo được đều treo hết lên.

Nhưng khi cô mở ngăn kéo, đang định để đồ lót vào trong, đột nhiên nhìn thấy một chiếc cà vạt sọc chéo màu xanh lam trong đó.

Cô nhìn vào nó, im lặng một lúc lâu, trong đầu không kìm được nghĩ đến sáng sớm ngày hôm đó, cô đến tìm Bùi Dịch xin chữ ký, ngón tay thon dài có lực của anh thiếu kiên nhẫn giật mạnh chiếc cà vạt trên cổ ra.

Lúc đó giống như là kéo nó xuống vậy.