Chương 18.1: Nhặt rác

Đèn trong phòng đều đã tắt hết, một màu đen kịt, Vu Tiêu Băng ở trên giường trở mình, giống như cảm thấy khô nóng, cô duỗi một cánh tay ra ngoài.

Bên trên quấn một chiếc cà vạt màu xanh.

Cô giơ cánh tay lên, che mặt lại, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ cà vạt, trong đầu toàn là hình ảnh của anh trong văn phòng ngày hôm đó.

Bàn tay ở trong chăn vẫn đang để ở giữa hai chân từ từ xoa nắn, bên trong ướt đẫm một mảng.

Anh của bây giờ khác xa so với hồi còn học cấp ba, Vu Tiêu Băng cảm thấy bản thân sở dĩ không thể cảm nhận rõ được, đại khái là bởi vì hồi còn trẻ, anh không có được loại khí chất cao thâm khó hiểu như hiện tại.

Lúc đó, ngược lại anh có cảm giác giống như rất dễ bị tổn thương.

Rõ ràng là người đã chỉ huy cô, nhưng khi ngón tay của anh bị thương và cảm thấy đau đớn, anh sẽ tự về phòng lấy băng cá nhân, sau đó đi đến trước mặt cô, đưa ngón tay ra trước mặt cô, cụp mắt xuống, đợi cô đến dán cho anh.

Như thế, khiến cô cảm thấy anh giống như một đứa trẻ vậy.

Vu Tiêu Băng quấn ở trong chăn có chút nóng, thế nhưng cô lại trùm chăn kín cả đầu.

Khi vừa mới bắt đầu, bởi vì hộp băng cá nhân đó đã theo dõi anh, cô không hề biết anh tên là gì, cũng không biết anh học lớp nào.

Có lần tình cở gặp anh ở đâu đó, cô sẽ xuất hiện cùng một lúc ở chỗ đó mấy ngày liền, muốn đợi anh, cho dù là đứng từ xa nhìn anh cũng được.

Cô cũng biết như vậy rất dễ khiến người khác chán ghét, nhưng lại không nhịn được muốn hiểu mọi chuyện về anh một cách âm thầm.

Có lần, Vu Tiêu Băng nhìn thấy anh đi qua một con đường nào đó ở trong trường, thuận tay quăng chai nước đã uống hết vào trong thùng rác, cô do dự một lúc, có chút ngượng ngùng đi tới lục tung thùng rác lên.

Như vậy đối với anh là rất biếи ŧɦái, lần trước rõ ràng là anh đối với cô tốt như vậy.

Nhưng cô thật sự quá thích anh rồi, không thể kìm được muốn lại gần anh, cô biết nếu như là người giống như cô sẽ không bao giờ có được nhiều cơ hội tiếp xúc với anh.

Cô lấy trộm những thứ đồ mà anh vứt đi, nhìn chằm chằm vào miệng chai nước một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đỏ mặt cất chai nước vào trong cặp, muốn đem về rửa sạch sẽ rồi lấy làm chai uống nước.

Vu Tiêu Băng lấy được đồ của anh, quay người định rời đi, kết quả lại nhìn thấy chàng trai rõ ràng đã rời đi đang thản nhiên đứng trước mặt cô.

Anh hơi nghiêng nghiêng đầu, nâng mí mắt lên nhìn cô, nhìn không ra đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng đã đem mọi hành động vừa rồi của cô vào trong mắt.

Cô trực tiếp bị đương sự bắt quả tang.

Vu Tiêu Băng lập tức cúi đầu, mặt nóng lên một cách kinh khủng, cô đưa tay lên lau mặt, thật ra là muốn che mặt để anh không nhớ rõ dáng vẻ của cô, sợ anh cảm thấy cô là một người biếи ŧɦái.

Thế nhưng, sự im lặng này vẫn kéo dài một lúc lâu, tròng mắt của cô bắt đầu trở lên nóng hổi, nước mắt cũng dần dần trào ra.

Cô biết rằng bản thân đã bị anh nhớ kĩ rồi, bởi vì anh cứ đứng mãi ở đó, hoàn toàn không cử động chút nào.

Sắp đến mùa đông rồi, thời tiết bắt đầu trở lên lạnh dần, lá trên cây bị gió thổi bay khắp nơi.