Chương 18.2: Nhặt rác

Cô có cảm tưởng rằng thế giới của cô cũng như những chiếc lá kia, đang dần trở nên vụn nát, sau một lúc trầm mặc, cô chầm chậm lấy chai nước từ trong cặp sách ra, đi đến trước mặt anh, trả lại chai nước anh đã uống hết cho anh.

“Xin lỗi…”

Có thể nghe ra được giọng điệu rưng rưng sắp khóc của cô, mà Bùi Dịch chỉ nhìn vào chai nước, chứ không hề đưa tay ra nhận lấy nó.

Từ phía xa có một cơn gió thổi bay chiếc túi nilon trắng phía dưới chân cô, đến gần mặt đất thì bị nhấc lên một khoảng cách nhất định, anh mở miệng nói: “Gần đây tôi luôn bị mất đồ, hôm qua bị mất một chiếc bút.”

Vu Tiêu Băng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô toàn là nước mắt, hoảng loạn lắc đầu giải thích với anh: “Không phải em, em tuyệt đối không lấy bất cứ thứ gì mà anh vẫn đang dùng.”

Đôi mắt anh trong sáng, giọng nói cũng ấm áp: “Ừm, biết là không phải em… Hôm nay đã tìm thấy trong quyển sách Tiếng Anh rồi, hóa ra là kẹp trong sách, tôi luôn để đồ lung tung, bản thân lại không tìm thấy, tưởng là nó mất rồi.”

Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu, cảm thấy bản thân đã thoát được một kiếp, vẫn may là anh tìm thấy rồi, nếu không, cô thật sự không biết giải thích với anh như thế nào.

Chai nước vẫn còn ở trong tay của cô, Vu Tiêu Băng thấy anh mãi vẫn không cầm chai nước không ở trong tay cô, chỉ có thể cầm trở lại, khi anh cho rằng cô thật ghê tởm, không muốn chạm vào thứ cô nhặt lại một lần nữa.

“Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên em nhặt nó, chai nước em cũng sẽ đặt trở về, sau này, em sẽ không bao giờ nhặt đồ mà anh vứt đi nữa.”

Anh đột nhiên mở miệng nói.

“Nhưng… Hình như em không phải lần đầu tiên, lần trước khi tôi vứt kẹo cao su đi, có phải em cũng nhặt lại từ trong thùng rác không.”

Vu Tiêu Băng nghe anh nhắc nhở, liền lập tức nhớ ra hôm đó sau khi tan học anh đánh bóng rổ xong liền rời đi, tiện tay gói lại bã kẹo cao su ném vào thùng rác.

Lời nói dối để bảo vệ lòng tự tôn bị anh vạch trần, cả người cô đều chấn động, ngay sau đó rùng mình một cái, muốn quỳ xuống để xin lỗi anh.

Điều này lại bị anh nhìn thấu rồi.

Vu Tiêu Băng cảm thấy nhặt lại bã kẹo cao su mà anh đã nhai so với việc nhặt chai nước rỗng của anh còn biếи ŧɦái hơn cả trăm lần.

Anh bước đến gần chỗ cô, nửa thân trên cúi lại gần cô hơn một chút, giọng nói lạnh lùng pha lẫn một chút ôn nhu vang lên bên cạnh cô.

“Đừng sợ, không cần căng thẳng.” Vừa nói xong, một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm chai nước của cô, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô.

Anh nuốt nước bọt một cái ở bên tai cô, yết hầu chuyển động, lại thấp giọng hỏi cô: “Có điều, em có thể nói cho tôi biết… Em muốn đồ của tôi là muốn lấy đi làm gì không?”

Anh không cầm lấy cái chai rỗng mà cô đã lén nhặt, mà chỉ đưa tay ra giữ lấy cô.

Giờ khắc này, vành mắt Vu Tiêu Băng nóng lên, một suy nghĩ nguy hiểm xuất hiện trong đầu cô, cùng với cảm giác như bị lửa đốt trên mu bàn tay truyền đến đại não của cô.

Hình như anh rất thích như vậy.