Chương 19: Khung xương nhỏ

Bàn tay đặt trong qυầи ɭóŧ đã trở nên ướt sũng, nhớ lại nơi này, trong nháy mắt cô liền cao trào.

Da đầu Vu Tiểu Băng đều tê dại, cà vạt đặt lên mắt cô, che khuất tầm nhìn của cô.

Cô hôn phần đuôi của nó, sắc mặt ửng hồng, miệng không ngừng thở dốc, cả người sắp không thể chịu được nữa, thân thể run rẩy giống như muốn bay lên, giọng của cô cực kỳ nhỏ, gọi một tiếng chủ nhân.

Chẳng qua anh không cẩn thận để lại một cái cà vạt ở đây, lại có thể làm cho cô phát tình với anh, độ mẫn cảm của cô đối với đôi tay kia của anh ngay cả một chút cũng không giảm xuống.

Vu Tiểu Băng biết thói quen của anh, anh luôn không tìm được đồ đạc của mình để ở đâu, có lẽ không lâu sau sẽ phát hiện mình có cà vạt không tìm được.

Nhưng chỉ có điều là cô không muốn trả lại cho anh.

Cô giơ tay lên, đặt chiếc cà vạt lên mắt mình, tia sáng cuối cùng thấm vào khe hở cũng dần dần biến mất, hầu như không còn.

Khi hai người ở cùng một chỗ, cô sợ mình còn có thể quỳ dưới quần của anh cúi đầu xưng thần, sẽ vì anh mà phát điên một lần nữa, phần đời còn lại đều vì anh đốt lên ngọn lửa tận tâm.

Vu Tiểu Băng nghiêng mặt, nước mắt nóng bỏng từ dưới cà vạt trượt xuống, thấm vào bề mặt áo gối, làm hiện lên một mảng lớn màu sắc tối màu.

Cô thực sự không biết phải làm như thế nào.

Vốn không muốn xem mắt cùng đối phương, nhưng nó lại trở thành cọng rơm duy nhất cứu mạng mà cô có thể bắt được vào lúc này.

-

8 giờ rưỡi sáng, mặt trời đã mọc lên một vị trí rất cao, ánh nắng vàng mạnh mẽ chiếu lên tầng trên của văn phòng, chiếu vào màn hình máy tính màu đen thông qua cửa sổ kính.

Trên bàn làm việc của Lục La hút đủ ánh mặt trời, đang nhàn nhã mà ngang ngược sinh trưởng, không hợp với nhịp sống nhanh của đỉnh cao buổi sáng ở Bắc Kinh nhưng lại đặc biệt hòa hợp.

Vu Tiểu Băng đi quét dọn văn phòng trước một lần, sau đó liền ngồi ở vị trí công tác bắt đầu học tập những tư liệu PPT mà trưởng khoa Hoàng đưa cho cô.

Hơn hai mươi phút trôi qua, trong phòng làm việc lục tục có người tới, Triệu Tư Tĩnh nhìn bốn phía, kéo ghế đặt túi xuống nhìn Vu Tiểu Băng, nói: "Băng à, em lại quét dọn văn phòng a?"

Phòng ban của họ có các tài liệu hợp đồng và các tài liệu hóa đơn quan trọng, vẫn luôn là nhân viên nội bộ làm việc theo ca, nhân viên dọn dẹp chỉ dọn dẹp các khu vực công cộng.

Nhưng mà từ sau khi Vu Tiểu Băng tới, những người khác đều phát hiện trong phòng làm việc sạch sẽ hơn không ít, cầm chổi đều cảm giác mình không có chỗ để quét.

Lúc ấy còn thảo luận qua một lần, về sau cuối cùng cũng phát hiện, đâu phải tốc độ bẩn và lộn xộn trong văn phòng chậm lại, thật ra là Vu Tiểu Băng yêu thích sự sạch sẽ.

Triệu Tư Tĩnh nhìn mọi ngóc ngách không nhiễm một hạt bụi trong phòng làm việc, nhịn không được lắp bắp nói: "Em thật sự là quá tiện nghi cho những người bọn chị rồi, bây giờ chúng ta quét nhà đều giống như làm cho có vậy."

Vu Tiểu Băng thu hồi tầm mắt từ PPT, đưa tay ấn đôi mắt có chút mỏi của mình, quay đầu nhìn về phía Triệu Tư Tĩnh, giải thích: "Lúc em đang thu xếp lại bàn thì thuận tay dọn dẹp luôn."

Vẻ mặt Triệu Tư Tĩnh đầy cảm thán, đưa tay vỗ bả vai cô.

"Thật hâm mộ người ở bên cạnh em, sẽ đỡ lo mọi chuyện hơn. Mỗi ngày em đều có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, những người chị gặp tới bây giờ đều là người không thích dọn dẹp, nhất là bạn cùng phòng bây giờ của chị, đồ đạc nhiều lại cực kỳ lộn xộn."

Vu Tiểu Băng cũng nâng tay, sờ sờ mu bàn tay cô ấy đang đặt trên vai mình: "Vậy chị dẫn em về nhà chị đi, cho em một miếng cơm ăn là được."

Triệu Tư Tĩnh bị chọc cười đến nỗi không ngừng lại được, thiếu chút nữa ôm mặt cô muốn cắn cô một cái.

"Đúng rồi, chị Tư Tĩnh, chị có thể giúp em xem giỏ hàng này không?" Vu Tiểu Băng cầm lấy điện thoại di động, mở ra đưa cho Triệu Tư Tĩnh, cô muốn mua chút quần áo mới để mặc lúc xem mắt.

Triệu Tư Tĩnh nhận lấy, lướt điện thoại nhìn một chút, miệng đều bẹt cả lên.

"Sao lại không lộ dáng người? Em mua một số quần áo kín mít này là để mặc!"

Vu Tiểu Băng có chút xấu hổ: "Vốn dĩ em cũng không có dáng người gì, sờ trên người đều là thịt."

"Thịt nhiều thì ôm thoải mái biết bao nhiêu? Em có hiểu cảm giác có dáng người nhỏ bé không? Chủ yếu là khung xương của em nhỏ, thật ra nhìn cũng giống như dáng người của Ban Trân, cô ấy ăn mặc nhìn rất đẹp. ”