Chương 20: Xương cá

Gần tan tầm, Ban Trân mới trả lời tin nhắn cho Triệu Tư Tĩnh, cô ấy nói bên cô ấy không thành vấn đề, cuối cùng mọi người tụ họp ở dưới lầu, đi Tây Đan bên kia ăn cơm dạo phố cùng nhau.

Tuy rằng tàu điện ngầm lúc năm giờ vẫn không có chỗ ngồi nhưng tốt xấu gì các cô đều tìm được chỗ dựa.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, dòng người xung quanh đông đúc, một luồng hơi thở thành phố sạch sẽ phả vào mặt, khắp nơi trên đường đều có thể thấy được cascc thanh niên ăn mặc thời trang, bước chân vội vã, đèn màu của tòa nhà bên cạnh chuyển động tràn ngập ánh sáng rực rỡ, màn hình LED trên cao không ngừng chuyển đổi quảng cáo và hình vẽ.

Triệu Tư Tĩnh sờ sờ bụng, bắt đầu niệm kinh: "Đói quá, đi ăn gì đi? "

"Mọi người muốn ăn cái gì đây?" Ban Trân có chút không yên lòng, dọc đường đi, cô ấy đều nhắn tin cho người ta, thỉnh thoảng còn gửi mấy tin nhắn, hình như là đang nói chuyện công việc.

Vu Tiểu Băng mới đến, cũng không biết có chỗ nào có đồ ăn ngon, cô bắt đầu nhìn Triệu Tư Tĩnh, Triệu Tư Tĩnh bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Ban Trân.

"Trân Trân, vẫn là cô đề cử một chút đi, bình thường tôi cũng không đến bên này ăn cơm."

Lúc này, Ban Trân mới dời tầm mắt khỏi điện thoại di động, suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây có một quán cá nướng, trước kia, tổng giám đốc Bùi từng dẫn tôi đi ăn. Anh ấy còn rất thích ăn cá, nói quán kia làm vô cùng ngon."

"Tổng giám đốc Bùi, anh ấy thích ăn cá như vậy cũng nói nó ngon? Vậy thì đi thôi!"

Triệu Tư Tĩnh chú ý trọng điểm đều là cá ngon, nhưng Vu Tiểu Băng lại có chút ngây ngẩn cả người.

Trước kia có một lần cô làm đĩa cá cho Bùi Dịch, cơ bản là anh cũng không ăn, hỏi tại sao thì anh nói có quá nhiều xương nên không thích.

Sau đó, cô liền giúp anh bỏ tất cả xương đi, đưa thịt cá cho anh, không biết vì sao Bùi Dịch lại trầm mặc rất lâu.

Vu Tiểu Băng chỉ nhớ rõ lúc ấy mình rất lo lắng, cho rằng Bùi Dịch không thích cô giúp anh lấy xương như vậy.

Anh đều nói không thích ăn, có xương hay không chỉ là một cái cớ mà anh tùy tiện nói ra, nhưng mà cô lại ở đó lọc xương cho anh, để cho anh ăn phần thịt cá.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn ăn hết số cá đó... Anh luôn tỏ ra tế nhị hơn với những người đồng trang lứa, biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Điều này làm cho Vu Tiểu Băng cảm thấy những chuyện mình làm với anh đều rất ghê tởm, lúc ấy, mỗi ngày cô suy nghĩ nhiều nhất chính là hành vi của mình có khiến anh cảm thấy miễn cưỡng hay không.

Trong lòng cô tràn đầy tâm sự, đến quán cá nướng kia cùng với Ban Trân và Triệu Tư Tĩnh. Bây giờ là giờ cơm nên có hơi đông người, cần phải xếp hàng một lát.

Cuối cùng Ban Trân cũng xử lý xong một đống việc, tùy ý nhìn thoáng qua cửa sổ thủy tinh, kết quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng lưng có chút quen mắt ở phía trước.

Cô trực tiếp gọi hai người bên cạnh vào, nghe thấy nhân viên phục vụ ở cửa cúi người hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô ăn cơm hay tìm người?"

"Tìm người." Ban Trân vội vàng nói xong liền đi vào vị trí bên trong, chờ sau khi lại gần, Vu Tiểu Băng cũng thấy rõ người ăn cơm một mình là ai.

"Ông chủ! Trùng hợp như vậy, anh cũng đến đây để ăn tối."

Ban Trân thoải mái đi tới bên cạnh bàn anh, cười nói: "Vừa vặn bàn anh là bàn bốn người, có thể cho ba người chúng tôi ngồi chung không?"

"Cô tự..."

Khí lực hôm nay của Bùi Dịch vốn có chút thấp, anh nâng mí mắt mỏng manh đang muốn mở miệng nói điều gì đó, kết quả khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Vu Tiểu Băng đứng ở phía sau.

Anh thu lại sự sắc bén trong ánh mắt mình, lời nói sắp ra miệng giống như lại cứng rắn xoay qua mấy khúc cua.

“...... Tìm chỗ ngồi đi. "

Anh đã đồng ý.

Lúc ngồi vào bàn, bởi vì câu nệ cho nên trước tiên, Vu Tiểu ngồi bên cạnh Triệu Tư Tĩnh, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Ban Trân ngồi bên cạnh Bùi Dịch. Sau khi não bộ quay lại, cô có chút hối hận.

Sau khi Ban Trân cởϊ áσ khoác ra, xung quanh xuất hiện một mùi hương rất ngọt ngào.

"Cảm ơn ông chủ, ông chủ đẹp trai lại tốt bụng, sao anh lại tốt như vậy chứ!"