Chương 25: Một ngụm thuốc lá

Đại khái là nghĩ đến chân tóc trước trán Triệu Tư Tĩnh quả thật đang bị đe dọa, cuối cùng Ban Trân chỉ thở dài một tiếng: "Thật ra trước kia tóc của tôi còn dày hơn thế..."

Cô ấy nhìn hai sợi tóc vừa mới rụng từ trên đầu xuống, quay đầu lại hỏi: "Băng Băng, các em học vẽ có bao nhiêu anh chàng đẹp trai vậy? Có anh nào đặc biệt đẹp trai lại đặc biệt có khí chất, những người làm nghệ thuật bình thường không phải rất chất lượng sao?”

Vừa rồi Vu Tiểu Băng cúi đầu yên lặng nghe một hồi lâu, đột nhiên bị Ban Trân hỏi đến, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Cô vốn định nói đều là trạch nam, nhưng khi lời nói ra tới miệng, không hiểu sao cô lại nghĩ đến bạn trai cũ của mình.

Cho dù Trần Cảnh luôn là bộ dạng lười nhác không tỉnh ngủ, nhưng cũng không thể nói là mặt mũi không ưa nhìn.

Tuy rằng đã hoàn toàn cắt đứt với anh ta, nhưng Vu Tiểu Băng vẫn thẳng thắn thừa nhận điểm này.

"Cũng có người đẹp. Nhưng không phải tất cả đều có cá tính như vậy, hầu hết đều rất không đứng đắn, chỉ thích chơi đùa.”

“Vậy em có từng yêu một anh chàng đẹp trai làm nghệ thuật không?”

Bỗng nhiên Ban Trân lại mạnh mẽ hỏi một vấn đề như vậy, cả người Vu Tiêu Băng có chút bối rối, cô vẫn còn có một chút hỗn độn, cũng không biết nên lựa chọn lời nói như thế nào.

Ở bên nhau được 5 năm, Trần Cảnh cũng không chạm vào cô.

Anh ta rất chướng mắt cô, nhưng anh ta nói rằng anh ta sẽ kết hôn với cô sau khi dự án phim đó kết thúc.

Bây giờ nhìn lại cảnh tượng lúc đó, cảm giác mình tựa như một trò đùa, anh ta chỉ thiếu một bảo mẫu có thể dốc lòng chăm sóc cho anh ta.

Bởi vì nhiều năm như vậy, thật ra là Vu Tiểu Băng đã đem hết những kiên nhẫn không cách nào dùng trên người Bùi Dịch đều cho anh ta.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được Vu Tiểu Băng trầm mặc xuống, Triệu Tư Tĩnh biết trước khi tiến tới hôn nhân, cô đã bị bạn trai phản bội, vội vàng giúp đỡ giảng hòa, thay cô giải thích.

"Thật ra năm ngoái Tiêu Băng sắp kết hôn với bạn trai cũ của cô ấy, sau đó lại không kết hôn nữa, người đàn ông kia nɠɵạı ŧìиɧ trước khi kết hôn, đồ đàn ông cặn bã, một chút cũng không tốt với cô ấy."

"A?" Ban Trân tự biết mình lỡ lời, mím môi, còn duỗi tay tới muốn chạm vào cô: "... Băng, chị xin lỗi, có phải chị đã chạm vào chỗ đau của em rồi không?"

"Không sao." Cô cũng nắm lấy tay Ban Trân xoa xoa, nhận sự an ủi của cô ấy.

Ban Trân lại bắt đầu tán gẫu chuyện tình cảm, nói đến một ít bạn bè bên cạnh mình làm sao gặp phải những người đàn ông cặn bã, càng nói càng nhiều với Triệu Tư Tĩnh.

Nhưng Vu Tiểu Băng lại không mở miệng nữa, cô và Bùi Dịch ở trong xe im lặng tựa như hai người trong suốt không tồn tại.

Nhiệt độ điều hòa trong xe đã sớm tăng lên, trên mặt và lưng Vu Tiểu Băng đều có đổ chút mồ hôi, cảm thấy từng trận nóng bỏng.

Cô ngồi trong xe Bùi Dịch buồn bực, lòng bàn tay ướt đẫm, không đành lòng nhẹ nhàng lau chùi lên quần.

Lớn lên giống Vương Tổ Hiền, vậy hẳn là thật sự rất đẹp, vẫn là đại mỹ nhân tốt nghiệp Phục Đán... Tại sao họ không đến với nhau?

Cô gái đó có thử qua những trò tìиɧ ɖu͙© không được biết đến của anh trên giường không?

Cũng có thể những yêu thích năm đó của anh, nói không chừng bây giờ đều không còn nữa, dù sao anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, anh đã trở thành một người đàn ông rất thành thục.

Lúc chờ đèn giao thông, Bùi Dịch mở cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.

Cuối cùng cũng có một chút gió lạnh ban đêm thổi vào, mồ hôi trên người Vu Tiểu Băng chợt bị thổi lạnh, vừa mát mẻ vừa thoải mái, cô cảm giác l*иg ngực nặng nề của mình đều thoải mái hơn một chút.

Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm kính phản chiếu bên cạnh Ban Trân, nhìn thấy hình ảnh ở ghế lái.

Bùi Dịch xắn tay áo lên đến nửa cánh tay, một cánh tay sạch sẽ rắn chắc đặt ở vị trí cửa sổ xe, tàn thuốc chớp động ánh lửa theo gió đêm thổi qua, chập chờn giữa những ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá.

Cho dù là mở cửa sổ, mùi khói nhàn nhạt kia vẫn tản ra trong xe, cổ họng Vu Tiểu Băng ngứa ngáy, khó chịu nắm chặt cổ họng.

Cô nhịn xuống kích động muốn ho khan, kết quả khi nuốt lại đột nhiên bị nước miếng của mình làm cho sặc.