Chương 26: Giày đế bằng

Vu Tiểu Băng thực sự rất ghét mình như vậy, nhưng cô cũng không thể thay đổi.

Cô cũng không trách Bùi Dịch đã đánh mất cô, anh cũng không làm chuyện gì xấu với cô. Năm đó, chỉ là anh sai khiến cô, sau đó tách ra, để cho cô thấy rõ bản thân mình là một người không có điểm mấu chốt.

Chỉ là có đôi khi cũng sẽ nghĩ, trong nhà cô hình như cũng đều là người như vậy, tựa như trước kia nhìn thấy ba cô chuyên tâm bỏ ra hơn một trăm đồng mua đồng hồ giả có giấy chứng nhận, đeo ở công trường.

Cô muốn thỏa mãn ước mong của ông ấy, vì vậy sau khi có lương, cô đã mua cho ba một cái đồng hồ thật.

Cũng chỉ hơn năm ngàn, kết quả ông ấy lại bắt cô phải nghỉ việc, thái độ cường ngạnh kia thật giống như cô làm sai chuyện gì vậy.

Làm thế nào để một người công nhân làm ở công trường xây dựng có thể đeo một chiếc đồng hồ như một người lãnh đạo?

Người vừa mập vừa lùn, làm sao có thể tranh giành trái tim của cùng một người đàn ông với nữ sinh tốt nghiệp Phục Đán có vẻ ngoài giống Vương Tổ Hiền?

Cô cũng giống như người trong nhà, không dám dùng những thứ thật sự tốt, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ tới, cho nên liền tìm vài hàng giả để làm đồ thay thế, thỏa mãn lòng mơ ước của mình đối với những điều tốt đẹp.

Ngay từ đầu thì cuộc sống này đã đi sai đường rối.

......

Mùi thuốc lá trong xe chậm rãi tản đi, rốt cuộc thì Vu Tiêu Băng không nín thở nữa, cô dùng sức hít thở từng ngụm.

Cô buông tay che miệng xuống, hoàn toàn từ chối mùi vị hơi thở của anh, sợi tóc buông xuống bên tai, rất ẩm ướt, dán lên khuôn mặt ửng đỏ của cô bởi vì quá mức kiềm chế hô hấp.

Nửa đời trước của cô đã qua đi, nếu như nửa đời sau vẫn còn ngây ngô như vậy, vậy cả đời này của cô thật sự sẽ bị hủy.

Bây giờ, việc duy nhất cô có thể làm, đại khái chính là phải đối mặt với việc ngày mai phải đi xem mắt.

Ngày hôm sau, Vu Tiêu Băng dậy sớm, tự mình đi trung tâm thương mại chọn quần áo, cô nghĩ trước kia khi đi tham gia một số buổi giao lưu, mua cho mình một chiếc váy dài đến đầu gối, phối với thắt lưng, ăn mặc rất thích hợp.

Cuối cùng, cô và Quách Nghĩa Tường hẹn ăn cơm ở một nhà hàng kiểu Ý. Anh ta ăn mặc rất giản dị, có chút cảm giác gọn gàng sạch sẽ của đàn ông Nhật Bản. Vu Tiểu Băng trang điểm nhẹ một chút, thật ra, trước khi gặp mặt và suy nghĩ đến chiều cao của anh ta, cô còn đặc biệt đi mua một đôi giày đế bằng. Sau khi ăn xong, hai người đi dạo trên đường cùng nhau, cô có chút câu nệ, nhưng Quách Nghĩa Tường cảm giác vẫn rất bình thường. Anh ta rất giỏi ăn nói, nói đi nói lại, cuối cùng lại nói đến chuyện trước kia sao Vu Tiêu Băng lại phải từ chức.

"Tôi thật sự cảm thấy các cô gái vẽ tranh đều rất có khí chất, cảm giác sạch sẽ, lại rất nhỏ bé và tươi mát, sao cô lại từ chức để làm nghề này?"

Vu Tiêu Băng có thể cảm giác được Quách Nghĩa Tường có cảm tình tốt với con gái vẽ tranh, cuối cùng vẫn là tìm đại một cái cớ để nói với anh ta.

"Công việc bên kia tăng ca quá nghiêm trọng, bên này tốt hơn một chút."

Quách Nghĩa Tường cũng gật gật đầu: "Bên này tăng ca thì đúng là ít, nhưng mà đơn vị chúng ta cũng đúng là khó vào, cô có biết sắp xếp việc làm và nghỉ ngơi trong dự án không? Một tháng có hai ngày nghỉ, trên cơ bản đều là đi làm tăng ca nửa năm, sau đó một hơi mới có bảy tám ngày trở về thăm người thân."

Hai mắt Vu Tiểu Băng đều mở to một chút: "Còn có thể một hơi nửa năm tăng ca không nghỉ ngơi?"

"Đúng vậy đó, trước kia, tôi từng làm tài chính ở trong một dự án, còn có một số quản lý của dự án yêu cầu mọi người mỗi đêm đều tăng ca đến mười giờ, làm việc và học tập ở vị trí công tác, công trường thật sự rất mệt mỏi."

Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Vu Tiểu Băng: "Thật ra, trên dự án có rất nhiều nhân viên có kinh nghiệm phong phú, bọn họ đều không có cách nào vào công ty làm việc, chú cô đối xử với cô thật tốt."

Vu Tiểu Băng không biết nên nói gì, bước chân hơi chậm một chút, đi từ con đường khuất đến viên gạch lát vỉa hè bên cạnh, miễn cưỡng tiếp lời: "Quả thật đều dựa vào chú của tôi."

"Ôi, vậy bây giờ chú cô ở bộ phận 2 phát triển như thế nào, còn tốt chứ?”

“...... Tôi cũng không rõ lắm."

"Bình thường cô cũng không liên lạc với chú ấy sao?"

"Đúng, cũng chỉ là Tết mới gặp mặt gì đó."

Quách Nghĩa Tường nhíu mày, nói: "Tôi tưởng cô và chú ấy có quan hệ rất thân thiết, lúc tôi vào công ty, Vu tổng còn ở chỗ này làm bí thư, cảm giác chú ấy rất công chính nghiêm minh, cũng không cho người ta liên lạc.”