Chương 27.1: Là một con chó con

Cô đi xuống đại sảnh dưới lầu để lấy một món đồ chuyển phát nhanh, khi chờ thang máy thì tình cờ gặp được Ban Trân và một cô bé khác trong khu tài chính của họ.

Ban Trân vừa thấy Vu Tiêu Băng thì hai mắt liền sáng lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới và nói: “Đúng vậy đó cô gái nhỏ, em sẽ đẹp hơn nếu thay đổi kiểu tóc, để tóc thẳng và cắt tóc ngang vai, em xem để thợ cắt tóc cắt dưới vai của cô ấy một chút.”

Vu Tiêu Băng mỉm cười, đưa bắp rang bơ từ trong rạp chiếu phim cho cô ấy: “Hai người ăn không? Món này hơi ngọt nên em không ăn hết được.” Ban Trân vội vàng cầm lấy rồi cười, nói: “Chị rất thích bắp rang bơ trong rạp chiếu phim, mua ở những chỗ khác không có vị như vậy đâu.” Cô bé đứng bên cạnh Ban Trân hỏi cô với vẻ mặt nhiều chuyện: “Chị thấy buổi xem mắt với Quách Nghĩa Tường thế nào? Con người của Quách Nghĩa Tường có tốt không?”

Vu Tiêu Băng sững sờ một lúc, cô cảm thấy sau này Quách Nghĩa Tường ít nói hơn cũng không hiểu được anh ta đang nghĩ cái gì?

“Anh ta rất tốt.”

Ban Trân lấy hai hạt bắp rang dính nhiều caramel nhất rồi nói: “Bình thường không phải ăn bữa cơm là xong rồi sao? Em xem, anh ta vừa đi xem phim vừa mua bắp rang bơ cho em, chắc chắn là có lòng theo đuổi em.” Cô bé kia cũng gật đầu lia lịa: “Năm ngoái Lý Vinh ở bộ phận kinh doanh của công ty chúng ta cũng được lãnh đạo giới thiệu đi xem mắt với một người kiểm toán ở trong cục, tháng hai năm nay đã thông báo tin vui trong vòng bạn bè của họ, biết đâu tiếp theo sẽ là chị và Quách Nghĩa Tường.”

Vu Tiêu Băng chỉ mỉm cười chứ không trả lời, nhưng cô vẫn yên lặng nghe Ban Trân và cô bé kia nói chuyện trong công ty.

Sau khi quay về ký túc xá, cô thay quần áo mới và giặt bằng tay, sau đó dọn dẹp phòng qua loa. Vừa rảnh rỗi một chút thì gia đình đã gọi điện cho cô. Vu Tiêu Băng kéo cửa sổ sát đất ra, đi đến ban công nhỏ, dựa lưng vào lan can, đón nhận ánh hoàng hôn và làn gió nhẹ buổi tối rồi nghe điện thoại. “Con chào mẹ.”

“Mẹ nghe chú con nói lãnh đạo của con sắp xếp cho con đi xem mắt, hình như cũng làm tài chính phải không? Con đã gặp chưa? Thấy có được không?” Vu Tiêu Băng vừa nhận điện thoại đã bị hỏi dồn dập một đống vấn đề, lập tức lấy hai tay đè điện thoại lại: “Anh ta rất tốt, nhưng con không biết anh ta đang nghĩ gì.”

“Là sao?” Mẹ cô cũng sửng sốt một chút. “Nếu hai đứa đều cảm thấy hợp thì sao không nói chuyện tiếp?”

“Con không biết phải nói như thế nào.” Vu Tiêu Băng yên lặng xoay người nhìn hàng cây xanh dưới lầu rất lâu mới nói.

“Gia đình anh ta rất khá giả, bố là giáo sư Vật lý của một trường đại học, mẹ là bác sĩ, anh ta có nhà, có xe và cũng là một sinh viên tài năng của một trường đại học nổi tiếng.”