Chương 27.2: Là một con chó con

“Thì sao? Con nghĩ anh ta không thích con à?”

“Vâng.” Cuối cùng thì Vu Tiêu Băng cũng gật đầu, cô cầm chặt điện thoại, ngẩn người nhìn một bà già đang ôm một đứa trẻ ở dưới lầu. “Con cảm thấy anh ta có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn nữa.”

“Điều kiện bạn trai trước của con không phải còn tốt hơn sao? Nó cũng nói chuyện với con được năm năm, gần sáu năm luôn rồi. Nó tốt như vậy mà con vẫn chưa chịu sao? Trước đây nó cũng muốn kết hôn với con, lúc đó nếu con chịu gả cho nó thì không cần phải làm gì cả, chỉ cần lên Quảng Châu cho thuê nhà rồi đi thu tiền nhà là được, gia đình nó có rất nhiều nhà mà.” Trong giọng nói của mẹ có chút oán trách về suy nghĩ của cô. “Không phải mẹ nói con chứ cũng không phải là con không tìm được người tốt, sao lúc nào con cũng nghĩ như vậy chứ? Điều kiện của con cũng tốt, cao ráo, có học hành đàng

hoàng. Dáng vẻ con cũng không tệ nhưng cũng đã lớn tuổi rồi, nếu như mẹ có một nửa điều kiện của con như bây giờ thì năm đó mẹ đã không lấy ba con rồi.” “...” Vu Tiêu Băng cúi đầu nhìn ngực mình, bị mẹ nói như vậy hình như trong lòng cô cũng có chút dũng khí, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy những gì mẹ nói lại không đúng: “Con làm gì tốt như mẹ nói chứ?”

Cô và Trần Kỳ cũng không phải yêu đương bình thường, chỉ khi cô nói những chuyện không bình thường thì người ta mới để ý đến cô.

Cô đang làm một con chó cho người khác… cho đến bây giờ, cô vẫn không dám nói cho gia đình biết những chuyện đó.

“Mẹ biết là do con cảm thấy gia đình quá nghèo, nhưng ba mẹ không muốn dựa vào tiền của con, em trai con cũng đang rất tốt và đã đi làm ở Tencent rồi, ngày nào em con cũng nói ba mẹ đừng hối con chuyện lập gia đình nữa, để con tự tìm bạn trai, Sau này khi con kết hôn thì mẹ sẽ nói với ba con cho thêm hai mươi vạn của hồi môn nữa.”

Mẹ cô lải nhải ở đầu dây bên kia, Vu Tiêu Băng nghe bà nói chuyện, trong lòng chua xót cuối cùng cũng gật đầu.

“Con sẽ cố hết sức, con cũng không biết có thể đến được với anh ta hay không nữa.”

“Ừm, con phải cười thật nhiều, đừng có lúc nào cũng tỏ ra đau khổ trước mặt người khác. Ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt.” “Con biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Vu Tiêu Băng dựa người vào lan can, vùi nửa mặt vào cánh tay, cô nhìn phong cảnh Bắc Kinh ở trước mắt mà không thể nói được cảm giác ở trong lòng.

Cuộc sống mà mẹ nói có thực sự thuộc về cô không?

Tìm một người đàn ông tiến bộ hơn để yêu, sau đó kết hôn với anh ta và sinh con trước khi quá tuổi.

Cả gia đình sống hạnh phúc và bình yên, những ngày lễ tết lại lái xe về thăm cha mẹ.

Cuộc sống đó thật sự rất đẹp.

Nếu như cô không gặp Bùi Dịch… Thì chắc chắn cuộc sống của cô sẽ khác đi.