Chương 3.1: Chủ nhân

Du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn của nữ sinh bị một chậu nước lạnh không tên dội tắt ngấm, cô nhìn người vẫn đứng yên trước mặt mình, rút tay ra ấm ức.

Biết rõ cái gì anh cũng sẽ không cho, nhưng vẫn ôm mong đợi với anh một cách vô vọng.

“Sao anh cứ như vậy, hôn môi không được, lên giường cũng không được, anh còn là chủ nhân của em sao?”

“Tôi đã nói rồi, chủ nhân chứ không phải bạn trai của em.”

“Nhưng anh nhìn em tự an ủi, phía dưới ngay cả cứng cũng không cứng. Bùi Dịch, rốt cuộc anh có lên được hay không?”

Thậm chí anh còn lười phản bác cô vài câu, chỉ đưa tay đẩy cô ra khỏi người mình, hoàn toàn cách xa cô cả ngàn dặm, trong ánh mắt lộ ra một cảm giác anh như thế nào cũng chẳng sao cả.

Vẻ ngoài thời niên thiếu luôn thiên về sự trong trẻo, rõ ràng là một người khí chất mạnh mẽ, nhưng nốt ruồi nhỏ gợi cảm phía dưới khóe mắt phải của anh lại khiến người ta mơ hồ, rất dễ làm cho người ta có du͙© vọиɠ với anh, muốn kéo anh lên giường.

Nữ sinh ấy yêu sự lạnh lùng trên người anh, hơn nữa anh trông... Chỉ nói đẹp trai thôi cũng cảm thấy ấm ức cho khuôn mặt này.

Cô lại chôn vào thân hình cao thẳng của anh, một tay ôm chặt anh, một tay lại không kìm được đặt lên chỗ riêng tư đã ướt đẫm của mình vuốt ve, nhỏ giọng làm nũng với anh.

“Không cho khẩu giao thì thôi, vậy anh ôm em đi, chủ nhân, em muốn lêи đỉиɦ...”

Anh quay đầu nhìn về phía khác, thở dài, ánh mắt hơi khó có thể miêu tả: “Em đừng làm nhục tôi như vậy nữa.”

Một trận gió thổi qua phía sau tường, lá cây ào ào xao động, có một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh giày của Tiêu Băng.

Tan học lúc sẩm tối, cô trốn sau tường, len lén nhìn người lần trước đến hiệu sách nhỏ nhà mình mua sách tư liệu còn để lại hộp băng cá nhân, đang tán tỉnh bạn gái mập mờ.

Rõ ràng bên tai và cổ có làn gió mát mẻ, nhưng cô chỉ cảm thấy lưng giống như bắt đầu đổ mồ hôi, làn da tràn ngập sự bức bối và nóng nực.

Trong số những người ở đây, cô tình cờ gặp được người đó mới là căng thẳng nhất, lúc lui về phía sau muốn rời đi, đúng lúc dưới chân lại giẫm phải lá cây khô kia.

“Răng rắc” một tiếng giòn vang, lá cây hoàn toàn vỡ vụn.

Hình như anh cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại, tầm mắt không hề xao động ở giữa không trung chợt va chạm với cô.

Tựa như một lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, sắc bén, hờ hững, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như đến gần một chút nữa, thì có thể khiến cô bị thương.

Đó là một loại dự cảm nguy hiểm mãnh liệt không biết từ đâu mà tới…