Chương 4.1: Phỏng vấn

Công ty rất gần cửa tàu điện ngầm, đi bộ thì mất khoảng sáu hoặc bảy phút.

Sau khi thay quần áo xong, bước từ phòng ra, Vu Tiêu Băng đang định đi phỏng vấn, đi ngang qua đại sảnh thì nhìn thấy em gái lễ tân tối qua, cô không nhịn được chào hỏi cô ấy.

“Chào buổi sáng.”

Em gái cười rạng rỡ nói: “Chào buổi sáng, cô tới Bắc Kinh chơi à?”

Vu Tiêu Băng lắc đầu, nói: “Không phải, tôi muốn tới tòa nhà văn phòng phía trước để phỏng vấn.”

“Ồ, cô sắp tốt nghiệp đại học đúng không? Trông cô có vẻ tầm tuổi với em gái tôi, gần đây con bé cũng bận bịu gửi CV đi khắp nơi.”

“Không không không, thật ra tôi...” Vu Tiêu Băng ngơ ra một chút, không biết nói sang năm mình cũng sắp ba mươi tuổi như thế nào.

Em gái lễ tân đột nhiên vẫy vẫy tay với cô, sau khi Vu Tiểu Băng đi qua, thấy đối phương cầm một túi bánh cuộn trứng gà từ trên bàn phía sau quầy nhét cho cô.

“Sáng nay vừa vặn mua hai túi, túi này tặng cho cô làm bữa sáng, vậy chúc cô phỏng vấn thuận lợi.”

“......”

Vu Tiểu Băng không hiểu sao lại bị một cô gái có thể còn nhỏ hơn cả mình cho đồ ăn, hơn nữa còn không thể nhường nhịn được, cuối cùng là tai nóng cả lên, nhai bánh cuộn trứng gà rời khỏi khách sạn.

Ăn sáng xong, cô đuổi gót theo bước chân của những người đi làm, bước ngang qua ki-ốt bảo vệ, đi xuống lầu.

Công ty nằm trong tòa nhà B, địa điểm phỏng vấn là phòng nhân sự trên tầng 8.

Vu Tiểu Băng đi vào, nghe thấy bảo vệ ở cửa chào hỏi một người khác.

“Bùi tổng, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Có lẽ là người tiến vào cùng cô, Vu Tiểu Băng nghe ra là giọng nói của một người đàn ông, nhưng cô căn bản không chú ý, bởi vì thang máy trước mắt sắp đóng lại.

Trong nháy mắt đó, cả người cô đều điều động, sức mạnh của bữa sáng dường như bộc phát một chút, cuối cùng cô cũng chạy đến trước thang máy trong thời gian an toàn đẩy mình vào.

Mà người đàn ông chậm một bước của cô lúc này cũng đang đi tới, anh không nhanh không chậm đứng ở một bên vừa uống cà phê vừa xem điện thoại di động, xem ra là định chờ chuyến tiếp theo.

Trong thang máy chen chúc nhau, vất vả lắm Vu Tiểu Băng mới đưa tay ấn sáng ô số 8. Trước khi cửa thang máy sắp đóng lại, cô liếc mắt ra ngoài, nhìn thấy mặt đồng hồ màu đen trên xương cổ tay người đàn ông kia.

Khớp xương của anh thon dài, gân cốt tay xách cà phê thẳng căng, mỗi một ngón tay đều toát ra cảm giác rất tinh xảo.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trái tim Vu Tiểu Băng đập thình thịch vài cái, cảm thấy hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của mình.

Không ngờ sáng sớm còn có thể nhìn thấy bàn tay thon dài lại trắng trẻo như vậy, tâm trạng cô chợt trở nên có chút vi diệu.

Vừa rồi ở chỗ bảo vệ không thể xoay người nhìn chủ nhân của bàn tay này một chút.

Không biết khuôn mặt của anh ta trông như thế nào.

Thang máy đi lên rất nhanh, sau khi đến tầng 8, Vu Tiểu Băng đi từ trong thang máy ra. Cô đi quanh nửa vòng, cuối cùng nhìn thấy biển hiệu của bộ phận nhân sự ở hành lang bên phải.