Chương 4.2: Phỏng vấn

Nơi này hoàn toàn khác với môi trường làm việc mà trước đây cô từng nhấn mạnh sáng tạo nghệ thuật kèm bầu không khí nhân văn, không chỉ kiến trúc nhìn gọn gàng mà ngay cả trang trí cũng rất đơn giản và mực thước.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy hai từ và bốn từ biểu ngữ văn hóa tinh thần doanh nghiệp, trên còn có tường các giá trị cốt lõi, kết quả công việc của các nhóm có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Nồng độ trên và dưới rất cao.

Cô cố gắng vượt qua chút xấu hổ trong lòng, gọi điện thoại cho HR lần trước liên lạc, đối phương xác định được vị trí của cô, Vu Tiêu Băng rất nhanh nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày cao gót “cộp cộp”.

“Này.”

Vu Tiểu Băng quay đầu lại nhìn, người tới là một đại mỹ nhân da trắng xinh đẹp, cô ấy trang điểm tinh xảo, tóc búi sau đầu, mặc bộ đồ nghề nghiệp chính quy, trước ngực treo thẻ công tác.

Đối phương giống như đang đánh giá cô, dưới sự soi xét của người đẹp, Vu Tiêu Băng hơi không được tự nhiên.

Người phụ nữ trước mắt cho dù mặc trang phục chuyên nghiệp, dáng người cũng ao đột hữu trí*, gợi cảm thon thả.

*Ao đột hữu trí: ý chỉ ngực mông có đầy đặn

Mà năm ngoái, để đảm bảo tiến độ bộ phim, ở trong tổ sản xuất, Vu Tiêu Băng điên cuồng vẽ tranh, giảm bớt áp lực, toàn bộ dựa vào ăn no, căn bản không chú ý đến ngoại hình, lúc rời đi mới phát hiện cân nặng của mình lại trở lại thời trung học.

Thật ra cho dù gầy đi thì Vu Tiểu Băng cũng vẫn là gương mặt búp bê này, lúc ấy đồng nghiệp đều nói cô nhìn giống như nữ sinh trung học đang ở tuổi dậy thì, diện mạo toát ra sự non trẻ là một mặt, thường xuyên mọc mụn là một phương diện khác.

Cô làm việc bảy năm, năm nào cũng có thực tập sinh thích thân thiết với cô, cho rằng cô cũng giống như bọn họ, đều là người mới.

“Cô là Vu Tiêu Băng sao? Đến để phỏng vấn, đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

HR đẩy cửa phòng bên phải ra, Vu Tiêu Băng nhìn vào bên trong, phát hiện nơi này là phòng họp không người.

“Mời vào.”

Mãi đến trước khi cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu, Vu Tiêu Băng vẫn chưa cảm thấy căng thẳng, nhưng khi cô thật sự đưa sơ yếu lý lịch cho HR ngồi trên ghế đối diện chờ lật xem, dường như cả người đều bắt đầu phát sốt.

Người phụ nữ đối diện nhìn rất nghiêm túc, sau khi lật xong, cô lại lật về phía trước hai trang, vẻ mặt có chút khó xử.

“Tốt nghiệp học viện mỹ thuật… Ừm, chuyên ngành thực sự không đúng lắm, sơ yếu lý lịch của cô trông không quá phù hợp với ngành của chúng tôi.”

Xuất hiện rồi... Vu Tiêu Băng không nhịn được muốn chạy trốn, cô sợ HR chọc thủng lớp quan hệ văn phòng cá nhân của cô.

HR nhìn cô rồi hỏi: “Cô có suy nghĩ gì về công việc của mình không? Phía chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cô.”

Cô nghe ra trong lời nói của đối phương có ý tứ dàn xếp, thật vất vả mới ổn định tâm trạng hoảng loạn, vội vàng mở miệng nói: “Tôi thì sao cũng được, chỗ nào cần tôi sẽ đi tới đó.”

Cô nói xong, giống như nhớ tới cái gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần không phải làm tài chính, cái đó tôi thật sự không làm được.”