Chương 12

Mẹ Diệp thoáng sững sờ, không tức giận, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao? Cha con đã làm thủ tục và visa nước A cho con xong rồi, chẳng phải trước đó chúng ta đã bàn xong rồi sao?”

Diệp Phiếm Chu đã có ám ảnh tâm lý nặng nề với nước A này rồi, có lẽ nào lại về đó nữa. Với lại, anh vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ cứu vớt Tô Thừa, cũng không thể vứt mình cậu ra nước ngoài.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên học đại học trong nước ổn hơn.

Sau khi đưa ra quyết định, Diệp Phiếm Chu thề thốt: “Vì con muốn tham gia thi tốt nghiệp! Con muốn thi đại học bằng thực lực của mình!”

Ánh mắt mẹ Diệp chợt lóe: “…”

Bà ấy có thể không hiểu cái đức hạnh của con trai ruột sao? Đầu óc giản đơn tứ chi phát triển, cái mông kia như thể có phản ứng đốt cháy với cái ghế vậy, xưa giờ chưa bao giờ ngồi trước bàn học nghiêm túc được quá năm phút.

Nếu không phải do Tổng giám đốc Diệp, e rằng bây giờ Diệp Phiếm Chu đã là một học sinh thể dục xuất sắc rồi.

Nhiều năm trôi qua, mẹ Diệp đã nhìn ra được, biết được không thể miễn cưỡng, lúc này nghe câu này, biết Diệp Phiếm Chu có suy nghĩ gì đó hoặc là cá cược gì đó với bạn bè.

Bà ấy hơi bất đắc dĩ: “Con đó, đừng có lấy tương lai ra để nói đùa. Sau này còn phải dựa vào con để kế thừa sản nghiệp gia đình ta, chẳng lẽ con muốn làm chủ tịch tập đoàn với bằng đại học?”

Con cháu nhà giàu không có thực tài gì thì ra nước ngoài lấy tiếng là chuyện rất đỗi bình thường, mọi người đều ngầm hiểu, chí ít cũng hay hơn danh tiếng của chuyên ngành, lấy ra dọa người được.

Diệp Phiếm Chu hơi sầu, nhưng anh cũng hiểu được lời mẹ nói, dù sao thì ấn tượng mình không thích học đã khắc sâu vào lòng người rồi.

Kiếp trước anh không tham gia thi tốt nghiệp, sau ba tháng vào học lớp 12, anh đã rời khỏi trường đến nước A để làm quen với môi trường.

Nhưng tình huống hiện tại, dù không thích học cũng phải học, nếu không sẽ bị ép đến nước A.

Chắc chắn Từ Anh sẽ theo đến.

Sau lưng Diệp Phiếm Chu đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thương lượng với mẹ Diệp: “Con có thể thi tốt nghiệp trước, lỡ đâu! Ra nước ngoài xa lắm, về nhà cũng phiền phức, một mình con ở nước ngoài, mẹ với cha con yên tâm thật sao?”

Sắc mặt mẹ Diệp hơi dao động.

Tuy con cái lớn lên phải rời khỏi chở che của cha mẹ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, lỡ đâu ở nước ngoài xảy ra chuyện gì, người lớn trong nhà đều khó giúp, nếu có thể thì học trong nước cũng đỡ rồi.

Không biết vì sao con trai đột nhiên quyết tâm như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt, để con trai thử cũng không thiệt gì.

Sau khi nghĩ xong, mẹ Diệp thỏa hiệp: “Thế con tham gia thi tốt nghiệp thử đi. Nếu có thể thi được top đầu, mẹ sẽ nói chuyện với cha con.”

Nói ra thì đơn giản, nhưng điểm số top đầu đều hơn năm trăm, với thành tích của Diệp Phiếm Chu, vẫn còn xa lắm.

Nhưng chí ít không phải không với tới được.

Diệp Phiếm Chu: “Vâng! Cảm ơn mẹ!”

Anh đã đạt được như ý muốn, bước lên tầng, lao vào phòng ngủ của mình như tên bắn nghĩ ngày nghĩ đêm.

Sau khi thả mình lên giường vừa mềm vừa thoải mái, Diệp Phiếm Chu lăn mấy vòng, rơi nước mắt tưởng niệm.

Cuối cùng!

Giường của anh cũng quay về rồi!

Diệp Phiếm Chu chẳng màng thay đồ ngủ, thoải mái nằm lên giường mình cả buổi trời, quấn chăn và gối đầu quanh người, tạo thành lớp vỏ kiên cố cực kỳ có cảm giác an toàn.

Lần đầu 001 dẫn dắt ký chủ, vô cùng tò mò với hành động của con người: “Vì sao ký chủ đắp chăn dày vậy mà mở điều hòa mười sáu độ? Rốt cuộc anh nóng hay lạnh?”

Diệp Phiếm Chu: “…”

Anh rút một tay ra vẫy vẫy: “Cậu không hiểu đâu, đây gọi là hạnh phúc.”

001 không thể hiểu được, chẳng mấy chốc đã vứt vấn đề này ra khỏi đầu, thân thiết nhắc nhở: “Ký chủ muốn nghỉ ngơi sao? Đừng quên tối nay phải đi làm việc nghĩa đấy, cần 001 đặt báo thức giúp anh không?"