Chương 27

Các bạn nữ ở bàn sau cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng hotboy của trường lại bị một cô gái hù dọa đến mức trốn dưới gầm bàn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Diệp Phiếm Chu dường như rất không muốn nhìn thấy cô gái ngoài cửa kia, hoặc là có thể nói... Là sợ hãi?

Tô Thừa chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên Diệp Phiếm Chu hét lên, một tay nắm lấy cẳng tay phải của Tô Thừa, suýt chút nữa làm văng cây bút ra khỏi tay cậu: “Bạn cùng bàn của tôi, mau giúp tôi với! Tư thế của tôi hình như bị vặn eo rồi!”

Suy nghĩ của Tô Thừa bị cắt đứt, không kịp làm gì khác, lập tức ổn định cánh tay phải chống đỡ Diệp Phiếm Chu, cánh tay trái giúp anh đẩy ghế ra, chừa cho anh một khoảng trống rộng rãi hơn.

Diệp Phiếm Chu bị hoảng sợ nên dùng lực tay rất lớn, Tô Thừa bị đau, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, cánh tay cũng tương đối vững vàng.

Dưới sự giúp đỡ của cậu, cuối cùng Diệp Phiếm Chu cũng bình an vô sự chui ra khỏi gầm bàn mà không gặp sự cố gì nữa, cảm thấy rất mệt mỏi.

Giống như chuyện gì vừa dính dáng đến Từ Anh, mình sẽ gặp không ít xui xẻo.

May mà Tô Thừa vừa thận trọng lại đáng tin cậy!

Anh uể oải nói tiếng cảm ơn với Tô Thừa, chậm rãi ngồi ngay ngắn trên ghế, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên và hóng hớt của các cô bạn ngồi ở bàn sau.

Cậu bạn vừa mới giúp Từ Anh truyền lời ủ rũ đi vào trong lớp, ánh mắt tùy ý lướt qua một vòng trong lớp, lại dừng lại ở một phương hướng, đôi mắt gần như muốn lòi ra ngoài: “Diệp Phiếm Chu?”

Diệp Phiếm Chu ngẩng đầu như không có gì xảy ra: “Có chuyện gì sao?”

Cậu học sinh bước nhanh tới, không thể tin nổi hỏi: “Không phải cậu dịch chuyển tức thời về đó chứ?”

Diệp Phiếm Chu trợn mắt nói dối: “Cậu nói cái gì vậy, tôi vẫn ngồi ở ở đây mà.”

Cậu học sinh im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy vừa tôi gọi cậu, sao cậu lại không nghe thấy?”

Giọng điệu của Diệp Phiếm Chu rất tự nhiên, đáp: “Ồ, thật là trùng hợp, tôi vừa đánh rơi bút dưới gầm bàn, ngồi xổm xuống nhặt lên, không nghe thấy cậu gọi tôi.”

Anh nói dối như thật, nếu không phải đột nhiên anh ngồi xổm xuống đến mức suýt làm đổ chai nước của mình thì thì cô gái ngồi bàn sau gần như đã tin lời anh nói.

Tuy nhiên, cô nàng rất vui vẻ nhịn cười khi xem kịch, cũng không có ý vạch trần Diệp Phiếm Chu.

Cậu học sinh: “…”

Cậu ta nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Phiếm Chu, cho dù luôn cảm thấy có cái gì không đúng, trong lòng cũng tin bảy tám phần, cho rằng lần bỏ lỡ này là trùng hợp.

Đương nhiên, về phần có thật sự chỉ là trùng hợp hay không, chỉ có trong lòng Tô Thừa và Diệp Phiếm Chu biết rõ.

Cậu chàng lắc đầu và quay về chỗ ngồi, Diệp Phiếm Chu sống sót sau tai nạn, gục đầu xuống bàn không muốn nhúc nhích.

Trên cánh tay phải của Tô Thừa có một mảng đỏ, vết đỏ đó vẫn mơ hồ nhìn thấy hình dáng năm ngón tay vừa bị Diệp Phiếm Chu nắm đỏ. Làn da của cậu vốn đã nhợt nhạt nên dấu vết của những màu sắc khác càng rõ ràng, người không biết chuyện còn tưởng cậu vừa bị đánh.

Nhưng Tô Thừa chỉ mặc thêm áo khoác đồng phục học sinh, im lặng che đi vết đỏ kia rồi tiếp tục làm bài.

Hai mắt Diệp Phiếm Chu trống rỗng, ngẫm nghĩ về cuộc đời.

Đêm qua trước khi ngủ, Diệp Phiếm Chu đã cẩn thận suy nghĩ kiếp này nên xử lý mối quan hệ với Từ Anh như thế nào.

Kiếp trước, sau khi theo Diệp Phiếm Chu ra nước ngoài, Từ Anh đã làm rất nhiều chuyện thách thức giới hạn của anh: ví dụ như tìm thám tử theo dõi chụp ảnh, đe dọa và uy hϊếp những cô gái mà anh quen biết, thậm chí còn định tự sát trước mặt mình, tuy rằng trời xui đất khiến, ngược lại hại chết mình, cũng coi như vận mệnh trêu người.

Nói không hận cô ta, đương nhiên là không thể nào.