Chương 1

Thẩm Thanh Thu có bao nhiêu giận dữ đều trút lên hòn đá dưới chân, trong lòng cực kỳ khó chịu, y cư nhiên vậy mà lại bị lạc, lại còn là lạc cùng với nghiệt chủng Lạc Băng Hà mà y ghét nhất.

Nghĩ đi nghĩ lại chính là phải nói đến cách đây mấy ngày trước, đệ tử Thanh Tĩnh Phong cùng hạ sơn một đường tới Quan Âm Tự thắp hương. Đây là vinh hạnh, phải biết không phải bất cứ ai cũng có thể đặt chân tới Quan Âm Tự, đến rồi cũng không có vinh hạnh được dâng hương. Thắp một nén nhang, người người dưới kính ngưỡng, ngay cả lão đạo sĩ quy ẩn giang hồ đã lâu cũng không thể từ chối đại ân đại đức này, huống chi đây là phúc phận.

Tuy nhiên muốn tới được Quan Âm Tự đều phải chấp hành luật định, trong vòng hai mươi dặm đường quanh núi đều không được dùng xe ngựa mà phải tự mình hành tẩu lên, như vậy mới có thể được xem là đủ tư cách thắp một nén hương trong tự. Thẩm Thanh Thu cho dù tâm không cam tình không nguyện nhưng giả vờ thanh cao chính là khả năng trời ban của y, vẫn là chấp hành đem ngựa xe bỏ lại, tự mình dắt theo đồ đệ tới Quan Âm Tự.

Thẩm Thanh Thu vốn không thường xuyên tới đây, thành xá lại đông đúc, đi chưa được một nửa đường đã bị trái xô phải đẩy, phút chốc quay đầu lại đã không thấy các đệ tử đâu, dường như là y đã nương theo dòng người bị đẩy đến một góc nào đó trong thành trấn rồi. Thẩm Thanh Thu cực kỳ buồn bực, chiết phiến trong tay thu lại, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn là đầu người.

“Sư… sư tôn” Thanh âm rụt rè như thỏ non vang lên, Thẩm Thanh Thu giật mình cúi xuống, nhìn thấy Lạc Băng Hà đang chen chúc giữa biển người cố gắng chạy về phía mình.

Vốn Lạc Băng Hà đáng lẽ không được đi theo, thế nhưng nếu không có hắn cũng không có ai tình nguyện gánh vác hành lý cả, Thanh Tĩnh Phong chính là một nơi mà đệ tử lúc nào tay cũng cầm một cuốn sách đi đi lại lại giống như là niệm phật, mấy việc nặng nhọc đều chưa bao giờ đυ.ng tay đυ.ng chân tới, có thể gọi là mười ngón tay không dính xuân thủy cho nên đưa Lạc Băng Hà theo là một việc vô cùng bất đắc dĩ mà Thẩm Thanh Thu có thể làm. Hiện tại thì tốt rồi, lạc ở đây cùng với tiểu súc sinh này không phát giận mới là lạ.

Vì sao sư tôn không quay lại?” Lạc Băng Hà ngây thơ hỏi, đôi mắt rực sáng như sao đêm ngước lên nhìn Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu không phải không muốn quay lại, mà bởi vì không nhớ đường!

Quả thực đã lâu rồi không hạ sơn, cư nhiên chỗ thôn xá vắng vẻ năm xưa giờ hóa thành chốn phồn hoa đô hội, nhất thời nhận không ra đâu mới là lối về. Bị dòng người đẩy đưa cũng xa lắm rồi, Thẩm Thanh Thu thầm kêu xui xẻo, sao không phải mắc kẹt với Minh Phàm hoặc Ninh Anh Anh mà lại mắc kẹt với tiểu tử này? Vẻ chán ghét hiện tại lộ rõ ra trên vẻ mặt, đành phải dùng chiết phiến che đi phân nửa.

“Đồ… đồ đệ nhớ đường. Có thể đưa sư tôn về” Lạc Băng Hà thấp giọng nói với Thẩm Thanh Thu, trong giọng nói lại có đôi ba phần rụt rè, chỉ sợ sư tôn của hắn cho rằng hắn tự mình tài giỏi.

“Còn không mau dẫn đường!”

Thật may, sư tôn không có nổi giận, bởi lẽ mỗi lần Lạc Băng Hà tỏ ra thông hiểu, Thẩm Thanh Thu nhất định sẽ nhét hắn vào kho chứa củi bắt đổ đầy mười chum nước, lại quỳ thêm hai ba canh giờ. Lạc Băng Hà cũng không hiểu như vậy thì có gì không tốt, nhưng phận là đệ tử không thể cãi lời sư tôn, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn rụt rè như vậy trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà nhanh nhẹn rẽ lối mà đi, thế nhưng người đông đường lại hẹp, thoáng chốc Thẩm Thanh Thu đi theo phía sau đã chật vật để mất dấu Lạc Băng Hà. Bình thường y chính là tu luyện ở trên núi, ra ngoài cũng đi bằng ngựa xe phi phong, loại việc chen chúc giữa biển người thế này vẫn là không hề có kinh nghiệm.

Một lúc sau ngay cả tiếng bước chân nhỏ vụn của Lạc Băng Hà cũng không nghe thấy nữa, tim Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên rơi lộp bộp, chẳng lẽ tiểu súc sinh kia cũng bỏ mặc y lại rồi sao? Giữa biển người vô tung, nhìn đâu cũng là những gương mặt xa lạ, lúc nào bên cạnh Thẩm Thanh Thu cũng có đồ đệ vây bên cạnh, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm y lại chỉ còn có một mình. Trong lúc mơ hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi tha thiết “Sư tôn! Sư tôn!”

Là Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu phức tạp không biết miêu tả cảm xúc hiện tại của bản thân là như thế nào, bảo rằng vui mừng cũng không phải là vui mừng, mà chán ghét cũng không phải là chán ghét, có lẽ giống như là nhấc được tảng đá đè nặng ở trong l*иg ngực, len lén thở phào một hơi thật nhẹ.