Chương 2

Thẩm Thanh Thu không suy nghĩ nhiều, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Băng Hà đang chật vật chen chúc giữa biển người kéo đến bên mình, hiện tại y không có tâm trạng để suy nghĩ có nên làm như vậy hay không, quan trọng nhất vẫn là tìm đường về Quan Âm Tự, nếu như có thể về sớm được trước lúc mặt trời lặng thì càng tốt, nắm tay Lạc Băng Hà thế mà lại vô cùng tự nhiên.

Lạc Băng Hà bị Thẩm Thanh Thu nắm chặt tay, bất chợt hai tai ửng đỏ, không dám chất vấn sư tôn đành lẳng lặng cúi đầu đi về phía trước, tay dắt theo Thẩm Thanh Thu, lần này nhất định là không sợ thất lạc người nữa.

Lạc Băng Hà len lén đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, vẫn là nét mi mục thanh tú, làn da trắng nõn, đôi môi nhạt màu, và mắt đẹp tựa như điểm sơn mài, không có bài xích, không có cao lãnh hà khắc, chỉ là một nam nhân đẹp tựa như nước hồ thu.

Một đứa trẻ như Lạc Băng Hà thì có bao nhiêu là suy nghĩ, bỏi vì được sư tôn nắm tay cho nên chỉ cảm thấy giây phút này thật ấm áp, sư tôn chưa bao giờ đối đãi với hắn dịu dàng như vậy.

Ngón tay khe khẽ động, lại không dám xoay chuyển chỉ sợ Thẩm Thanh Thu bực mình đổi ý sẽ buông tay hắn ra, ở nơi lòng bàn tay chạm vào nhau giống như thiêu như đốt khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập, trong lòng liền thầm mong ước gì quãng đường này thật dài thật dài, đủ để cho Thẩm Thanh Thu cứ nắm lấy tay của hắn như thế, bình yên lướt qua thế gian phồn hoa.

Thẩm Thanh Thu vừa mở mắt tỉnh dậy, ở ngay trước mặt đối diện với cỗ mùi hôi thối đến ám ảnh, xung quanh không gian ẩm ướt ghê rợn đầy nhũ đá, tìm không được nửa điểm sáng bên trong giống như xung quanh bị bao phủ bởi từng tầng mây đen vậy, thế nhưng bản thân lại đã sớm quen, chỉ khẽ chau mày, cư nhiên lại mơ đến giấc mơ ngày hôm ấy.

Lạc Băng Hà bước vào, hắc bào phủ kín, phát quan cột cao, gương mặt đẹp như băng khắc tượng tạc thoáng lướt nhẹ qua thân thể bị lóc đầy da thịt của Thẩm Thanh Thu, cho dù ở nơi tối tăm bẩn thỉu này vậy mà hắn vẫn thật sự vô cùng tao nhã phong dật, giống như cùng những thứ xú uế kia không có nửa điểm liên quan.

Thẩm Thanh Thu không hiểu có phải bản thân là bị máu làm mờ mắt đi hay không, đột nhiên cảm thấy một tia nhu hòa lướt qua trên vẻ mặt Lạc Băng Hà nhưng rất nhanh đã biến mất.

Bỏ đi, vẫn là nhìn nhầm.

“Thế nào? Hôm nay lại muốn đến lấy thêm cái bộ phận nào của ta nữa?”

Cho dù bản thân rơi vào thống khổ cùng cực thế nhưng miệng lưỡi vẫn cực kỳ sắc bén, Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Băng Hà, địch ý lẫn sát khí không hề nhẹ đi một phân. Lạc Băng Hà nhìn y quỳ dưới đất, nửa thân trên lõa thể chi chít đầy vết roi đánh, có cả những vết cắt khoét da khoét thịt đã ăn sâu vào tận xương tủy, dòi bọ lúc nhúc, nhìn cực kỳ buồn nôn.

Hắn thở dài, dùng ma lực phục hồi lại những chỗ da thịt đã bị khoét đi thành thối rữa, ngay cả cánh tay bị lóc thịt cũng dần dần hồi phục lại.

Song Thẩm Thanh Thu lại không lấy làm lạ, bởi lẽ ngày qua ngày Lạc Băng Hà chính là một bộ dạng như thế, mắng y, đánh y, lóc thịt y đến tận xương tủy, chưa có loại hình phạt nào mà Thẩm Thanh Thu chưa từng nếm trải qua.

Để rồi tối đến hắn lại dùng một chút xảo thuật hồi phục lại da thịt nơi cơ thể Thẩm Thanh Thu rồi an tâm lóc thịt y tiếp.

Thẩm Thanh Thu cũng chẳng nhớ mình bị nhốt vào đây đã bao nhiêu lâu, trong địa lao của Lạc Băng Hà sâu không thấy mặt trời chiếu tới, xung quanh đầy mùi hôi thối ẩm ướt, Lạc Băng Hà thường đem xác người bị hắn gϊếŧ tới đây ném thành một hố xác, bẵng qua vài ngày liền phân hủy thành một mùi thối đến buồn nôn.

Thế nhưng trong bụng Thẩm Thanh Thu đã sớm không còn gì để nôn ra nữa rồi.

Lạc Băng Hà lại chẳng hề quan tâm đến thái độ của y, vừa chữa trị những vết thương vừa nói, lại giống như là thuyết thư kể chuyện. “Hôm nay đoán xem ta đã gặp ai?”

“Gặp ai cũng không liên quan tới ta”. Thẩm Thanh Thu buồn bực quay đầu, đã lâu rồi Lạc Băng Hà chưa hề nói với y một câu dài như thế, nhiều năm gần đây quanh quẩn chỉ nghe thấy tiếng “Cặn bã!”

phát ra từ miệng hắn vang lên đều đều trong óc hóa thành ám ảnh đến tận lúc thϊếp đi cũng có thể cảm nhận được sát ý của người kia đối với mình nhiều đến mức nào. Mà Lạc Băng Hà trước mặt… lại có gì đó không giống lắm.