Chương 3

Ta gặp một người rất giống ngươi”

Thẩm Thanh Thu vẫn không hiểu được đến cùng là Lạc Băng Hà muốn nói gì, sợ nhiều chuyện sao không nói hết một lần luôn đi, dùng cái kiểu úp úp mở mở này thực chẳng giống hắn chút nào.

Bởi lẽ nên biết, Lạc Băng Hà căm thù Thẩm Thanh Thu đến tận xương tủy, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn quá lâu, cho nên mặt của Thẩm Thanh Thu đã bị rạch đến không còn ra hình thù, một bên mắt cũng sớm bị hắn móc mất, cũng là nơi duy nhất Lạc Băng Hà kiên quyết không chữa lành cho y.

“Ta cũng gặp một người rất giống ta.” Lạc Băng Hà ngập ngừng một chút “Nhưng kết cục của bọn hắn lại rất khác”

Giống như là bi thương lại giống như là tự mình trào phúng, Lạc Băng Hà đè nén thanh âm của mình lại thành một mảng trầm thấp như có nhnhư không. “Ở đó Thanh Tĩnh Phong vẫn chưa bị hủy, bầu trời cũng rất trong, có Minh Phàm, có Ninh Anh Anh, bọn họ đối xử với ta rất tốt, quần áo chuẩn bị đầy đủ, trúc xá cũng tĩnh lặng vô cùng.”

Thẩm Thanh Thu lặng yên nghe hắn nói, trong thanh âm kia không rõ là thê lương hay là trống rỗng lại cũng có thể là tiếc nuối, y chưa bao giờ đoán được tâm tư của Lạc Băng Hà, cũng không biết nên phản bác ở chỗ nào, liền bày ra bộ dáng im lặng trầm tư.

Đột nhiên Lạc Băng Hà bóp chặt lấy cằm Thẩm Thanh Thu nâng đầu y lên, ánh mắt hung ác, mới vừa giây trước vô hại bình yên, giây sau đã hắc hóa thành đại ma thần, cằm của Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà chế trụ đến mức tưởng chừng như có thể vỡ vụn ra thành nghìn mảnh.

“Tại sao đều là cùng một người, nhưng chỉ mình ta phải chịu đựng?”

Tại sao?

Lạc Băng Hà nổi lên sát ý, chỉ muốn lúc này có thể một tay bóp chết Thẩm Thanh Thu đang quỳ dưới chân, thế nhưng lúc y ngẩng đầu lên, toàn bộ gương mặt giống hệt với “Thẩm Thanh Thu” dịu dàng ôn nhu kia như đúc, bàn tay có chút buông lỏng, cảm giác như có thứ gì đó cắn xé trong tâm vô cùng khó chịu.

Thẩm Thanh Thu cảm giác được trong đáy mắt của Lạc Băng Hà có chút dao động, liền hất cằm ra khỏi bàn tay của hắn, giấu không nổi ánh mắt ngoan độc, cho dù cổ họng đầy mùi vị củamáu tươi cũng không khách khí mà mắng thẳng vào mặt Lạc Băng Hà “Tiểu tạp chủng!”

Lạc Băng Hà thế mà lại không hề tức giận, ngón tay điểm nhẹ vào khóe mắt như điểm sơn mài của Thẩm Thanh Thu, không rõ là thương hại hay giễu cợt tình trạng thảm hại của y lúc này. “Tính cách ngươi âm hiểm như vậy lại được ban cho một gương mặt mi thanh mục tú đến thế, quả đúng là trớ trêu thay”

Thẩm Thanh Thu nghe qua những lời này cũng đã nhiều không cần Lạc Băng Hà phải bồi thêm nữa, cũng bởi gương mặt như kẻ si quỳ dưới chân Phật này mà Thanh Tĩnh Phong Chủ trước đây rất thích y, dù sao trông y lương thiện như vậy, ai biết được rằng phía bên trong sớm đã bị hủy hoại đến tận gốc rễ.

Trong một thoáng, thanh âm Lạc Băng Hà nhẹ tựa gió thoảng, tay hạ xuống, khẽ lướt qua đôi môi thấm đỏ như chu sa diễm lệ kia. “Nếu có thể cười lên, cũng tính là không tệ”

Lạc Băng Hà phất tay áo bỏ đi, để lại một Thẩm Thanh Thu vẫn đang mơ hồ không rõ, đến tột cùng là Lạc Băng Hà đến đây nói với y những lời đó là có ý gì. Còn có một Thẩm Thanh Thu, một Lạc Băng Hà khác cùng sống ở một thế giới không rõ ràng kia.

Thì ra cũng có thể có một kết cục như vậy.

Thế nhưng nếu hỏi y một câu rằng y có hối hận hay không, trước sau như một đáp án của y vẫn là không hề hối hận, bởi lẽ cho dù có quay đầu lại thì cũng có những chuyện chẳng thể nào vãn hồi được.

Con người luôn luôn phải tiến về phía trước, cho dù phía sau có là cặn hay là tro thì cũng đã là quá khứ, mà quá khứ thì chỉ nên ngủ yên dưới tầng tầng phong bế của lớp bụi nhân sinh đừng bao giờ đem nó hóa thành mộng tưởng nữa. Một câu “Nếu như có thể …” cũng chỉ là nếu như mà thôi.

.

Lạc Băng Hà không rõ là xảy ra chuyện gì, dạo gần đây đối với hậu cung dần dần trở nên lạnh nhạt ngay cả sủng thê Liễu Minh Yên cũng không thể tới gần chăm sóc, nàng vốn là người thông minh lại hiểu chuyện cũng không vì vậy mà trách cứ tướng công.

Thế nhưng Sa Hoa Linh thì khác, nữ nhân không biết điều này năm lần bảy lượt chạy tới Ma điện tìm Lạc Băng Hà song lại không hề được chấp thuận, còn nhìn rõ cả cử chỉ xa cách ghét bỏ của hắn, gương mặt xinh đẹp thoáng trở nên méo mó đến cực điểm thế nhưng lại không dám mở lời chất vấn Lạc Băng Hà. Như vậy là tự mình tìm đường chết!