Chương 4: Hạ sơn

Trương Phàm Nguyên một lần nữa đi vào bên trong tạp vụ điện, hắn đi tới trước mặt một vị nam tử trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Hắn cung kính nói với vị nam tử trung niên này: “Sư thúc, đệ tử Trương Phàm Nguyên lĩnh tạp vụ.”

“Thân phận lệnh bài đâu?” Nam tử trung niên nhìn trước mặt mình tạp dịch đệ tử, hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Trương Phàm Nguyên lập tức lấy ra thân phận lệnh bài, đưa cho nam tử trung niên này. Nam tử trung niên cầm lấy thân phận lệnh bài, nhìn một hồi rồi trả lại lệnh bài cho vị tạp dịch đệ tử này, sau đó đi sắp xếp cho Trương Phàm Nguyên một nhiệm vụ.

Một lúc sau, nam tử trung niên trở lại chỗ mà Trương Phàm Nguyên đang đứng, sau đó nam tử trung niên đưa một chiếc lệnh bài cho màu xám tạp dịch đệ tử này. Trương Phàm Nguyên cầm lấy tờ giấy, nhìn nội dung ở bên trong tờ giấy một lúc, sau đó cảm ơn nam tử trung niên.

Hắn sau đó rời khỏi tạp vụ điện, đi tới tạp dịch phong. Tạp Dịch Phong thực ra chỉ là một ngọn núi thấp bé, cách Trúc Nguyên Phong tương đối xa, nằm ở phía tây của Vân Nguyên Tông gần Chiêu Dương Phong; nơi ở của tạp dịch đệ tử. Đó Vân Nguyên Tông có nhiều tạp dịch đệ tử, cho nên tạp dịch phong không chỉ có một cái, mà có khoảng năm ngọn núi làm nơi cư trú của đệ tử tạp dịch ở trong Vân Nguyên Tông.

Trương Phàm Nguyên mất hơn hai canh giờ để đến được tạp dịch phong. Sau khi hắn xuất hiện ở trên tạp dịch phong, lập tức đi đến phòng của mình; hắn dành ba mươi phút để tìm kiếm nhưng không tìm thấy được phòng của mình, vì vậy hắn liền vào hỏi thăm tu sĩ ở trong căn phòng gần nhất.

Hắn nhìn thấy một nam tử có khuôn mặt hình trái xoan, thực lực ở Ngọc Khí kỳ thất trọng, trên người mặc lấy một bộ y phục màu lam. Hắn sau đó thi lễ với vị tu sĩ này một cái, rồi cất tiếng nói: “Vị sư huynh này, sư đệ không tìm được căn phòng 601. Không biết căn phòng này nằm ở đâu vậy?”

“Sư đệ cứ đi thẳng, sau đó rẽ trái. Phòng 601 nằm ở khu bên phải, đối diện là một cái cửa sổ với bên ngoài là một khu rừng.” Nam tử có khuôn mặt hình trái xoan, nghe xong Trương Phàm Nguyên nói, liền cất tiếng trả lời.

“Vậy sư đệ cảm ơn sư huynh. Sư huynh tên là gì vậy? Để sư đệ dễ xưng hô.” Trương Phàm Nguyên sau khi có được câu trả lời, lập tức cất tiếng hỏi nam tử này.

“Sư đệ cứ gọi ta là Sở Huy. Sư đệ tên là gì? Tại sao ra trước đây không nhìn thấy sư đệ.” Sở Huy nhìn Trương Phàm Nguyên nói.

“Sư đệ tên là Trương Phàm Nguyên, vừa mới nhập môn. Do tư chất không được tốt cho nên bị phân làm tạp dịch. Nhiệm vụ mà sư đệ lĩnh chính là làm nhiệm vụ chăm sóc linh dược ở Linh Dược Viên.” Trương Phàm Nguyên nghe xong câu hỏi của Sở Huy sư huynh, lập tức cất tiếng trả lời.

“Ba người chúng ta về sau hỗ trợ nhau nhé. Sư huynh cùng với Mạc sư đệ đều làm nhiệm vụ chăm sóc linh dược ở bên trong Linh Dược Viên. Ngày mai đệ hãy cầm nhiệm vụ lệnh bài đến phòng của ta, sau đó ba chúng ta cùng nhau đi đến Linh Dược Viên.” Sở Huy nhìn Trương Phàm Nguyên một lúc, rồi cất tiếng nói.

Trương Phàm Nguyên nói một tiếng cảm ơn đối với Sở Huy, sau đó hắn đi đến phòng của hắn. Hơn mười lăm phút sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài căn phòng của mình, hắn nhanh chóng đi vào bên trong căn phòng; dọn dẹp bên trong căn phòng một lúc rồi hắn học tập linh kỹ.

Trải qua một buổi chiều học linh kỹ, hắn đã nắm vững một vài linh kỹ. Sau hai tháng làm nhiệm vụ tạp dịch này, thì hắn sẽ đến tu tiên phường thị của môn phái để mua một vài món đồ, trong đó có cả phòng ngự pháp khí.

Buổi tối hắn không luyện linh kỹ nữa, thay vào đó hắn đọc “Đan đạo thần thư”, đồng thời học một vài phương pháp luyện đan. Do thần hồn của hắn mạnh hơn nhiều so với người khác, cho nên hắn đã nhớ kỹ hơn một nửa kiến thức về linh dược, đan dược, đan phương,…ở trong “Đan Đạo Thần Thư”.



Hôm sau, Trương Phàm Nguyên mặc vào trang phục của đệ tử tạp dịch, cầm nhiệm vụ lệnh bài đi theo hai người Sở Huy và Mạc Quang Vũ đi đến Linh Dược Viên.

Hai người đưa Trương Phàm Nguyên đến quản sự phòng của Linh Dược Viên, lập tức rời đi. Trương Phàm Nguyên nhìn thấy quản sự của Linh Dược Viên, lập tức lấy ra nhiệm vụ lệnh bài, đưa cho quản sự của Linh Dược Viên.

Ngô quản sự cầm lấy lệnh bài của Trương Phàm Nguyên nhìn một lượt, sau đó nhìn vị đệ tử tạp dịch ở trước mặt hắn một lúc rồi nói: “Mẫu dược điền ở phía Đông Nam là của ngươi. Ngươi sẽ phải chăm sóc toàn bộ dược liệu ở bên trong mảnh dược điền đó, nhổ cỏ dại, tưới nước,…Hai tháng sau, ta đến kiểm tra. Nếu ngươi làm tốt, ta có thể khen thưởng cho ngươi.”

Ngô quản sự nói xong liền trả lệnh bài cho Trương Phàm Nguyên, sau đó chỉ cho hắn biết vị trí mẫu dược điền mà hắn chăm sóc. Hắn sau khi biết được vị trí liền cầm lấy một bộ dụng cụ làm nông, cảm ơn Ngô quản sự một tiếng rồi đi đến mẫu dược điền mà hắn chăm sóc từ hôm nay.

Công việc của hắn ở trong Linh Dược Viên chính thức bắt đầu. Hằng ngày hắn đến mẫu dược điền của mình tưới cho linh dược, nhổ cỏ, bón phân; chiều đến chỗ quản sự học cách trồng linh dược. Công việc tuy vất vả nhưng cũng có thời gian rảnh rỗi, những lúc rảnh rỗi hắn lại cùng với hai sư huynh mà hắn quen biết trao đổi việc tu luyện.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai tháng ở bên trong Linh Dược Viên đã kết thúc. Trong hai tháng ở bên trong Linh Dược Viên, hắn vừa chăm sóc linh dược, vừa luyện tập linh kỹ; thực lực của hắn đã đột phá đến Ngọc Khí kỳ thất trọng.



Trương Phàm Nguyên trở về căn phòng của mình ở tạp dịch phong đã được một tuần rồi, bây giờ hắn đang chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài rèn luyện. Hắn đã xin Thân Hồng Nguyệt sư thúc, được sư thúc đồng ý cho xuất sơn, thời gian xuất sơn của hắn chỉ là ba tháng; sau ba tháng không quay trở về môn phái, thì hắn bị trục xuất khỏi tông môn.

Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc, Trương Phàm Nguyên rời khỏi căn phòng của mình, đi tới sơn môn của Vân Nguyên Tông. Trải qua nửa ngày di chuyển, thì hắn cuối cùng xuất hiện ở phía trước sơn môn; hắn sau đó đưa cho thủ sơn đệ tử lệnh bài xuất sơn, đợi thủ sơn đệ tử kiểm tra một chút thì hắn rời khỏi sơn môn, không lâu sau hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn môn của Vân Nguyên Tông.

Trương Phàm Nguyên sau khi rời khỏi môn phái, lập tức thay đổi y phục đang mặc ở trên người; không lâu sau hắn thay đổi xong y phục, hắn sau đó dùng chính mình pháp bảo ngự kiếm phi hành đến gần nhất tu tiên phường thị.