Chương 3: Trở thành tạp dịch đệ tử của Vân Nguyên Tông

Phương Đức Thanh nhanh chóng tuyên bố kết quả, những hài đồng có linh căn đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn đều trở thành ngoại môn đệ tử của Trúc Nguyên Phong; hài đồng có linh căn là tứ linh căn, tạp linh căn có cơ hội gia nhập Trúc Nguyên Phong làm tạp dịch đệ tử, đợi thực lực đột phá đến Ngọc Khí kỳ lục trọng là có thể trở thành ngoại môn đệ tử của bổn môn.

Phụ mẫu của những hài đồng có linh căn ở tứ linh căn và tạp linh căn, nghe xong Phương Đức Thanh nói, lập tức thì thào bàn tán. Phụ mẫu đều không chấp nhận con của mình trở thành tạp dịch đệ tử của kẻ khác, vì vậy không cho con ra nhập Trúc Nguyên Phong.

Phương Đức Thanh thấy phụ mẫu của lũ trẻ bàn tán sôi nổi, vội vàng cất tiếng nói: “Con của các ngươi còn không có quyết định. Các ngươi tại sao lại quyết định thay cho con của mình vậy?”

Phương Đức Thanh nói xong, liền xoay người nói với nhóm người đứng gần biên giới của thạch đài: “Trong các ngươi, có ai muốn trở thành tạp dịch đệ tử của Trúc Nguyên Phong không?”

Trong lòng của Trương Phàm Nguyên minh bạch, đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Nếu hắn không đồng ý yêu cầu, thì hắn chỉ có thể làm một tán tu, đợi thực lực của mình mạnh mẽ thì ra nhập môn phái tu tiên sau.

“Ta đồng ý.” Trương Phàm Nguyên suy nghĩ xong, lập tức đưa ra suy nghĩ của bản thân mình. Thân Hồng Nguyệt ánh mắt tan dương nhìn Trương Phàm Nguyên, ngay cả Phương Đức Thanh cũng nhìn Trương Phàm Nguyên một cái nhìn khác.

Trương Phàm Nguyên là người duy nhất đồng ý trở thành tạp dịch đệ tử của Trúc Nguyên Phong. Phương Đức Thanh đợi một hồi lâu, không còn thấy ai trở thành tạp dịch đệ tử của bổn môn, lập tức lấy ra phi kiếm của chính mình; phi kiếm nhanh chóng hoá lớn, trở thành một thanh trường kiếm dài hơn ba mét, rộng hơn hai mét.

Phương Đức Thanh sau đó đứng trên phi kiếm, nhìn các hài đồng ở bốn phía xung quanh nói: “Các ngươi có năm phút tạm biệt phụ mẫu các ngươi.”

Những hài đồng khác nhanh chóng xuống thạch đài cùng thân nhân tạm biệt, chỉ có Trương Phàm Nguyên đứng im một chỗ chắp tay nhìn về phía tây.

Thân Hồng Nguyệt tò mò nhìn Trương Phàm Nguyên, trong lòng hơi thắc mắc nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần. Nàng không tiện hỏi thăm, vì mỗi người đều có một câu chuyện riêng.

Năm phút thời gian đã kết thúc, linh lực ở trong cơ thể của Phương Đức Thanh hoá thành một cái cự thủ, đem hài đồng đặt lên trên phi kiếm.

Phương Đức Thanh đứng ở trên mũi kiếm, điều khiển pháp kiếm bay ở trên tầng mây, bay thẳng đến sơn môn của Vân Nguyên Tông.



Hơn một canh giờ không ngừng phi hành, Phương Đức Thanh khống chế phi kiếm xuất hiện ở bên ngoài một toà sơn cốc. Toà sơn cốc này chính là lối vào sơn môn của Vân Nguyên Tông, không sai đoàn người của Phương Đức Thanh hiện đang ở bên trong sơn mạch Vân Nguyên, trước sơn cốc Vân Nguyên.

Phương Đức Thanh nhanh chóng lấy ra một cái ngọc bội, trận pháp bảo vệ sơn môn nhanh chóng mở ra, lộ ra sơn môn của Vân Nguyên Tông.

Một toà sơn môn rất khí thế xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cổng chào có hơn một trăm trượng, mười hai cây trụ đá khắc mười hai cầm tinh sống động như thật, trên xà ngang điêu khắc một đầu hoàng kim thần long. Hai con cự thú đá ngồi xổm ở trước cửa sơn môn, móng vuốt to lớn sắc bén đặt ở trên mặt đất, bốn con mắt to nhìn chằm chằm vào mỗi người đi vào bên trong sơn môn.

Phía trên cổng chào, trong một tấm bảng điêu khắc ba chữ to màu vàng: Vân Nguyên Tông.

Phương Đức Thanh cùng Thân Hồng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nhóm người, trong lòng vô ý nhớ lại hồi bọn họ mới ra nhập Vân Nguyên Tông. Phương Đức Thanh tiếp tục khống chế phi kiếm đi vào bên trong Vân Nguyên Tông, đưa nhóm đệ tử mà họ tuyển được đi đến một ngọn sơn phong nằm ở phía Đông của Trúc Nguyên Phong, cách Trúc Nguyên Phong hơn năm mươi dặm.

Phương Đức Thanh sau khi đưa toàn bộ đệ tử xuống phi kiếm xuống mặt đất, lập tức ngự kiếm trở về Trúc Nguyên Phong. Còn Thân Hồng Nguyệt đưa chúng đệ tử đi tới chỗ ngoại môn đường của môn phái, rất nhanh họ xuất hiện ở bên ngoài một toà kiến trúc nhìn rất cổ kính.

Một vị lão giả, trên người mặc lấy một bộ y phục màu nâu, ngoại hình của một ông lão ngoài sáu mươi; lão giả từ bên trong đại điện đi ra, đi tới trước mặt Thân Hồng Nguyệt. Lão giả sau đó đánh giá nhóm đệ tử đứng ở đằng sau Thân Hồng Nguyệt, dừng lại ở trên người Trương Phàm Nguyên một lúc, rồi nhìn Thân Hồng Nguyệt nói: “Đây là chúng đệ tử mới mà Trúc Nguyên Phong các ngươi tuyển được sao?”

“Trần trưởng lão, đây là mười lăm đệ tử mới của Trúc Nguyên Phong, trong đó có mười bốn ngoại môn đệ tử và một tạp dịch đệ tử. Vãn bối làm phiền tiền bối lưu lại thông tin của chúng đệ tử mới.” Thân Hồng Nguyệt nghe xong nâu y lão giả nói, lập tức cung kính nói.

Trần Duy Bảo nghe nữ tử mặc y phục màu đỏ nói xong, lập tức lấy ra một quyển vở tương đối dày, sau đó cầm bút bắt đầu ghi chép thông tin của chúng đệ tử mới. Một lúc sau, Trần Duy Bảo cất quyển vở ghi chép thông tin đệ tử vào trong túi trữ vật của mình, sau đó lấy ra mười lăm cái lệnh bài đưa cho mười lăm người, rồi nói: “Đây là thân phận lệnh bài của các ngươi, các ngươi giữ chặt nó, đừng có làm mất nó. Ngày mai cầm lấy thân phận lệnh bài đi lĩnh vật phẩm nhập môn.”

Thân Hồng Nguyệt cảm ơn nâu y lão giả một tiếng, sau đó dẫn nhóm người của Trương Phàm Nguyên đi đến một toà lâu các. Thân Hồng Nguyệt trước khi trở về Trúc Nguyên Phong, đã dặn dò chúng đệ tử mới của sơn phong: “Các ngươi đừng có đi đâu đấy, cơm tối khác có người đưa tới. Ngày mai ta dẫn các ngươi đi lĩnh vật phẩm nhập môn.” Nói xong, Thân Hồng Nguyệt lập tức quay trở về Trúc Nguyên Phong.

Mười lăm người nhanh chóng đi vào bên trong toà lâu các này, hai đến ba người lựa chọn ở một căn phòng. Trương Phàm Nguyên ở một mình, vì hắn là một tạp dịch đệ tử cho nên không có ai lựa chọn ở cùng hắn.

Trương Phàm Nguyên ngồi im ở trên giường sau khi hắn đóng cửa phòng, sau đó hắn lấy ra một lọ đan dược Tích Cốc Đan từ bên trong không gian giới chỉ của mình, cầm một viên Tích Cốc Đan cho vào miệng. Không lâu sau, hắn cảm thấy no bụng, sau đó hắn cất lọ đan dược Tích Cốc Đan trở về vị trí cũ, rồi sau đó hắn dùng công pháp “Hỗn Nguyên Ngũ Hành Đạo Chân Quyết” cảm nhận thiên địa linh khí.

Sau một thời gian dài cảm nhận thiên địa linh khí, thì cuối cùng Trương Phàm Nguyên đã cảm ứng được một tia linh khí. Hắn sau đó từ từ hấp thụ tia linh khí đó vào trong cơ thể, sau đó niệm khẩu quyết, chuyển hoá thiên địa linh khí thành linh lực.

Thời gian không ngừng trôi đi, tốc độ hấp thu linh khí và chuyển hoá linh khí của Trương Phàm Nguyên ngày càng gia tăng, bên trong đan điền của hắn xuất hiện càng nhiều linh lực. Trời sắp sáng thì hắn mới kết thúc tu luyện, sau khi hắn củng cố thực lực xong; sau một buổi tối tu luyện công pháp “Hỗn Nguyên Ngũ Hành Đạo Chân Quyết”, hắn đã chính thức trở thành một người tu chân, ngoài ra thực lực của hắn còn đạt tới Ngọc Khí tứ trọng đỉnh.

Tránh trường hợp thực lực của hắn bị phát hiện, thì Trương Phàm Nguyên vận dụng công pháp “Vô Thượng Liễm Tức Thuật” để ẩn nấp tu vi của mình. Rất nhanh thực lực của hắn đã được ẩn nấp, hắn sau đó nhìn thân phận lệnh bài của mình, trích huyết nhận chủ; không lâu sau hắn nhận chủ thành công, nhanh chóng ném lệnh bài của mình vào trong không gian giới chỉ của hắn.

Trương Phàm Nguyên sau đó đi tắm, ba mươi phút sau hắn tắm xong, sau đó đi ra khỏi phòng. Sau khi hắn xuất hiện ở bên ngoài căn phòng, hắn lập tức dùng bữa sáng; nửa tiếng sau, hắn dùng xong bữa sáng, sau đó hắn chờ đợi đệ tử của Trúc Nguyên Phong dẫn hắn đi lĩnh vật tư nhập môn.



Một tiếng sau, Thân Hồng Nguyệt đi đưa nhóm người của Trương Phàm Nguyên đi lĩnh vật tư nhập môn. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, mười lăm người đã thành công lĩnh được vật tư nhập môn của môn phái.

Thân Hồng Nguyệt cất tiếng nói với Trương Phàm Nguyên, sau khi hắn xuất hiện ở bên ngoài tạp vụ điện: “Ngươi bây giờ đã trở thành tạp dịch đệ tử của Vân Nguyên Tông. Từ giờ trở đi, ngươi ở Tạp dịch phong, nhận nhiệm vụ ở tạp dịch điện để kiếm tài nguyên tu luyện; ba tháng sau là kỳ kiểm tra tu vi của môn phái, thực lực của ngươi đột phá đến Ngọc Khí kỳ năm trọng là ngươi có thể trở thành ngoại môn đệ tử của Vân Nguyên Tông.”

“Vâng, đệ tử đã hiểu. Cảm ơn Thân sư thúc đã chỉ dẫn.” Trương Phàm Nguyên nghe xong Thân Hồng Nguyệt nói, sau đó cung kính nói cảm ơn đỏ y nữ tử ở trước mặt hắn.